DMCA.com Protection Status

CHƯƠNG IV: CHÀNG TRAI BÍ ẨN

Nó dơ tay ra đỡ, nhưng không hắn không đánh nó mà ngược lại hắn ôm nó áp sát vào người hắn. Nó bất ngờ đến tột độ. phải một phút sau mới trấn tĩnh. Nó vội đẩy hắn ra.

-  Đồ biến thái… anh làm gì vậy.

Hắn chỉ cười. nhưng hắn lại thấy tim mình đập loạn nhịp. hắn vốn chỉ định
ôm nó để nó cũng bị bẩn như hắn, nhưng không hiểu sao khi ôm nó vào lòng hắn lại
không muốn rời nó, cảm giác rất lạ. Làn da trắng mịn của nó làm hắn nghĩ nó là con
gái, nhưng vội trấn tĩnh lại. “ tên nhóc này là nam hay nữ vậy trời, da còn mềm
hơn cả con gái. Chắc là hai pha rồi” . Hắn còn nghĩ là mình không ổn. còn nó thì
đang tức nổ ruột. Từ trước đến giờ không ai dám ôm nó ngoài anh Bi của nó cả. Vậy
mà tên biến thái này lại dám làm việc đó.

-  Anh… đồ dê xồm

-  Cậu nói gì vậy hả. con trai cả có gì mà phải…

-  Anh biến thái ak. Sao lại ôm tui. Tui không thèm nói chuyện
với anh nữa. Nó bỏ vào phòng tắm. để lại hắn đứng ngây ra không hiểu chuyện gì.hắn vẫn cố
nói vọng vào:

-   Này tui chỉ muốn cho cậu biết thế nào là lễ độ thôi m�
sao phải giận vậy chứ.

-   Như thế cũng không được ôm.

-   Có gì đâu mà cậu ngại. Hay là…… cậu là người hai pha…
haha….

-  Có anh hai pha thì có. Đồ biến thái. tui đi ngủ đây.
anh dọn đống đổ nát đó đi.

-   Này đó là việc của cậu.

-   Anh làm thì lo mà dọn. tui ngủ….

Nó lên giường nằm ngủ. Hắn dọn dẹp xong thì cũng đi ngủ. “ Anh…. Bi….
không…? đừng mà… na sợ bóng tối lắm… không…Á…” Tiếng thét thất thanh làm
hắn bật dậy. Hắn chạy đến bên nó.

-  Này cậu sao thế………

Nó vẫn không tỉnh dậy, cứ nói điều gì đó. Hắn lo lắm. Hắn cố gọi nó dậy,
nhưng nó vẫn ns sản. Rồi hắn hét lớn “ dậy đi mà…”. thế là nó vội bật dậy.
Nó khóc, sợ hãi và nó ôm chầm lấy hắn.

-  Đừng mà… huhu...

-   Không sao đâu chỉ là mơ thôi.

-   Không, em sợ, đừng rời xa em mà… xin anh đó

-   Rồi. nhưng ngủ tiếp đi.

-   Em không ngủ được ở trong góc. em chỉ ngủ được ở gần cửa sổ
thôi. Sao anh lại quên điều đó chứ…

-
Tôi xin lỗi tại tôi mà cậu gặp ác mộng, để tôi đưa cậu
qua giường tôi ngủ.

“ hihi…..”

-Cảm ơn anh.

Thế là nó ngủ ngon lành trên chiếc giường của hắn. trong khi đó hắn cứ
ngồi cạnh chỗ nó. Hắn thật sự rất lo cho nó. Lúc trước đêm nào nó cũng mơ thấy
ác mộng, thì ra nó ko ngủ đc ở trong góc. Hắn thất có lỗi với nó. Và không hiểu sao
lúc đó hắn không còn ghét nó nữa, nhìn nó ngủ hắn thấy nó có cái gì đó rất quen
nhưng không làm sao nhớ lại được. Hình như hắn đã gặp nó trước đó rồi. Hắn vò đầu
bức tóc nhưng vẫn không nhớ ra, rồi hắn cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

7h 10’ sáng, cả nó và hắn vẫn ngủ ngon lành. “ I love you forrever…….”
chuông điện thoại của nó vang lên làm nó tỉnh giấc.

-  Alo

-   Này cậu không định đi học ak. hôm nay thi khảo sát đấy.

“ A… chết tui rồi….” tiếng thét vang trời của nó làm hắn tỉnh giấc
luôn. nhìn đồng hồ đã 7h15’. Cả hai chạy đi chạy lại rối rít và không hiểu sao cứ va
vào nhau. sau một hồi gấp rút chuẩn bị nó và hắn lại chạy như ma đuổi để kịp
giờ học. “ Hix…” nó lo lắng, lo sợ đến trễ là hết. Thầm rủa hắn, tại hắn m�
nó mới ngủ dậy muộn.

-   Này cậu có sao không?

-   Sao trăng gì? tại anh mà tui sắp tiêu đời tùi nè. còn
3’ nữa.

-  Tối qua cậu…………

-   Chạy nhanh lên……

Thế là nó lao một mạch tới lớp. vẫn may là ông trời còn thương cho nó. Vừa
vào lớp là chuông vừa báo vào học luôn. “ Haiz…” nó thở dài…

11h30’, buổi học kết thúc. Nó bước ra khỏi lớp vs một tâm trạng nhẹ nhõm.
Nó cười ví nó làm xong bài thi.

-  Này cậu làm như thế nào...? Nó hỏi nhóc Khoa:

-   Cũng tạm. hihi…

-   Thôi thế là bọn mình có thể thoải mái rùi.

-  Mà cậu định tham gia câu lạc bộ nào?

-
hihi… ẩm thực.

-
cái…gì… tui nghĩ đó ko dành cho con trai đâu.

-  hihi…. nhưng tui thích thế. Còn cậu thì sao?

-  Âm nhạc. hihi…… cùng khoa vs anh Quân.

-   Vậy ah

Nó không biết là Quân tham gia vào clb âm nhạc. nói thật nó cũng thích âm nhạc
nhưng nó thích nấu ăn hơn. “ tiếc quá, hai clb lại trùng lịch vs nhau” nó hơi
tiếc nhưng rồi lại nguôi đi vì nó thích ẩm thực mà. hihi…….

-  Cười gì vậy Minh Ngọc?

-  a anh Quân, hihi… ko có gì đâu? chiều ni dẫn em đi tham quan
trường nhé. vào trường lâu rồi mà chưa biết gì  hết. hix…

-  Sẵn lòng…

-
Thui em phải về nấu bữa trưa cho tên đáng ghét đó rồi.

Nói xong nó chạy nhanh về phòng. “…” Chuông đt của Quân reo lên.

-  Dạ con nghe ba.

-  đã điều tra đến đâu rồi.

-  dạ con chưa có kết quả,

-  Nhanh lên. cuối tuần này phải có…….

-  Vâng con biết rồi

Quân cúp máy mà lòng đầy sự mệt mỏi, anh đi vội ra cổng sau và trốn ra khỏi
trường để điều tra việc gì đó mà ba của anh giao phó. Còn về phía nó, sau khi
mở cửa phòng bước vào nó thật sự ngạc nhiên. Hắn……..hắn đang dọn hết gối chăn
của nó. Nó đờ người ra, Tức giận vì nghĩ hắn dám vứt đồ của mình, nó chạy lại
chỗ hắn nói lớn:

- Anh đang làm gì thế hả?

- cậu ko thấy sao mà còn hỏi.

-Anh dám…

- sao không dám chứ….. hihi…….

- Anh định chọc tức tui phải không? tui không tha cho anh đâu.

- Này cậu nói nhảm gì vậy? tui chuyển giường cho cậu mà. …. Hắn quay lại
nhìn nó đầy vẻ phẫn nộ.

- anh dọn đồ của tui đi đâu?

- thì tui nhường giường của tôi cho cậu, tối qua cậu làm tui lo quá.

- Anh……

Bây giờ hắn mới nghĩ lại lời nói của mình “ mình lo cho nhóc đó sao? ko
thể”

-  Anh lo cho tui ah

-  Cậu đừng mơ ná,
tui để cậu ngủ trong góc tường thì tui ko ngủ đc vì tối nào cũng nghe cậu ns
nhảm gì đó đâu.

-  Anh….

-  sao định cảm ơn ak. ns đi tui đang nghe nè….

-  đừng mơ ná… hihi… tui đi nấu bữa trưa cho anh. chiều tui đi đăng kí vào clb

-  cậu vào clb nào?

-  Ẩm thực.

-
cái gì… cậu đúng là người hai pha thật rùi haha…
clb dành cho nữ mà. haha

-  sax…. ai nói vậy…

Nó biết nói với hắn chỉ tổ tốn clo nên nó im lặng mà làm công việc của mình.
Nó thấy hắn bây giờ cũng ko đáng ghét lắm, ít ra hắn không còn bắt nó nằm giường
trong nữa. “ Mà tại sao hắn lại thay đổi thế nhỉ? trước kia năng nỉ mãi hắn đâu
có chịu…….” nó ko hỉu hắn như thế nào cả. “ hắn thật đúng là khó hiểu…… haiz”.
Nó nấu xong định gọi hắn lại ăn, nhưng khi lại thì thấy hắn đang nằm ngủ ngon
lành.

-
tên này đúng là……. mà nhìn kỹ hắn cũng đẹp đấy chứ.
hihi…

Nhìn hắn ngủ nó lại thấy hắn đẹp tựa thiên thần. “ ko?” nó lắc đầu nguầy
nguậy và tự chấn chỉnh lại suy ngĩ của mình. Nó cũng ko gọi hắn dậy nữa, cứ để
hắn ngủ đi. Và nó vội lấy laptop yêu quý của nó ra chat vs nhóc em nó.

-  Này nhóc khỏe chưa?

-  hihi…. em đỡ rồi nhưng chân chưa cử động đc? Đại yêu
tinh khi nào về

-  cuối tuần chị về. nhớ chị ak?\

-  nhớ món ăn của đại yêu tinh quá. hix

-  hihi…… cố thêm hai ngày nữa đi ná. mà sao nhớ món ăn
không nhớ đại yêu tinh ak.

-  hihi…. đại yêu tinh thì ai them nhớ chứ, haizz hai ngày
lâu quá đi đành phải chờ rồi. mà đại yêu tinh ở trường thế nào.

Nó và nhóc em nói chuyện vs nhau rất lâu. nó kể cho nhóc em biết những
chuyện động trời nó gặp ở trường. Có cả chuyện nó gặp lại anh Bi của nó, nói
đúng hơn là người mang khuôn mặt của Bảo Nam. Nhóc em ko tin nhưng khi nghe
nó quả quyết thì cũng tin. Rồi nó kể là nó gặp một tên sao chổi đáng ghét (hắn
chứ ai) mà xui khiến sao nó lại ở cùng phòng vs hắn.

-  Tất cả tại Bo thi điểm cao làm chi? hix ….. hại chị ùi
đó

-  hihi…. ko biết ai bảo em phải là thủ khoa nhỉ? mà chị
sống có tốt ko?

-  cũng tạm. được gặp “anh Bi” chị thấy rất vui, hơn nữa chị
cũng có một cậu bạn thân rất tốt. chỉ khổ vs tên sao chổi đó thôi.

-  hihi….. gắng đi, em khỏe lại nhanh để giúp chị ná.

-  nhanh lên…

Hắn đang ngủ nhưng bỗng ngồi bật dậy. Nó giật mình ( nói xấu người ta nên
sợ bị phát hiện đây mà…..). Nó tắt máy chia tay nhóc em, rồi quay sang hắn. Hắn
đang nghĩ gì đó. “ ai đang ns xấu mình vậy, lạnh cả sống lưng. ta mà bít đc ai
là ko xong với  ta đâu…”. nó cũng như đọc đc ý nghĩ của hắn “ tui ns xấu anh
nè, làm gì được tui nào”. Hihi…

-  này cười cái gì thế

-
ơ… anh không ngủ nữa ak. đói chưa, tui dọn cơm cho anh.

-  nhắc tới mới thấy đói. dọn cơm nhanh đi đồ hai pha.

-  anh…

Hắn cười khoái chí vì trêu tức đc nó.

-  này công nhận cậu nấu ngon thật. Sao giống 2BN vậy.

-  hihi….. bí mật.

-  nói đi……..

-
hok… thui ăn nhanh đi, tui còn có việc.

Hắn ăn xong thì vội tay đồ thể thao đi đến clb tennic. nó dọn xong cũng sửa soạn để ra vườn hoa sau trường đợi Quân. Nó chờ Quân rất lâu nhưng mãi Quân vẫn không thấy đến, sau một giờ rồi mà vẫn ko thấy Quân đâu vậy là nó đàng ngậm ngùi đi đến clb ẩm thực một mình. Nó bước vào cửa với biết bao ánh mắt mở to hết cỡ nhìn nó. Nhìu tiếng xì xào bàn tán: đẹp trai quá…
ôi ai đây có phải thiên thần lạc xuống nhân gian ko? …. Cậu đó làm gì ở đây
vậy. … nó nghe những tiếng bàn tán của mấy nàng mà cũng thấy ngứa tai, ko hiểu
sao bọn con gái cứ thích buôn dưa lê thế không biết?Nó cũng chả thèm để ý nhiều đến mấy con mụ nói nhiều đó, nó đi lại chỗ bạn gái chủ nhiệm clb. Nó nói với pạn gái là nó muốn tham gia vào
clb ẩm thực. vừa dứt lời thì mấy tiếng reo hò vang lên… ngạc nhiên có, vui
mừng có. Bởi vì clb giờ đã có hoàng tử  mà lại là một hoàng tử rất cute nữa chứ. Nó đc các cô vây quanh phải khó khăn lắm nó mới thoát ra đc.

Còn tại clb của nhóc Khoa, khác hẳn vs clb của nó, âm nhạc tụ hội đầy đủ
đầy đủ các trai thanh nữ tú của cả trường. phải ns nơi đây là thế giới của
những chàng hoàng tử đẹp trai và công chúa xinh đẹp.( sao bất công vậy trời).
Nhóc Kh cũng là một hótboy mờ. Nhóc tham gia vào clb âm nhạc ko chỉ đơn thuần
vì nhóc yêu âm nhạc nhóc luôn muốn đc gần hơn vs Q, ở cùng phòng mà như hai
người xa lạ nhóc thấy rất khó chịu, vì vậy mà nhóc quyết tâm thực hiện việc sẽ
làm Q muốn nói chuyện vs mình. Hihi… nhóc này cũng giống nó quá, nó ghét bị
người khác ko chú ý đến nó.

Quay lại chỗ nó, nó thấy buồn, thiên thần đã thất hứa, nó đi lang thang.

“ I love you forever….” Chuông điện thoại reo. Nó thở dài nghe máy.

-  tui nghe đây?

-  sao lâu như vậy mới bắt máy

-  phải để người ta kịp thở nữa chứ

-  Lý sự…Cậu đến ngay sân tennic ngay, nhớ mang theo nc
uống. 10’ nữa phải có mặt nếu không thì chết với tui.

“ tut… tut…” . Nó ức muốn khóc lun, nhưng nghĩ đến chuyện bị hắn hành hạ
là lại phải ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến chỗ hắn. “ tên khốn để rồi tui
sẽ xử đẹp anh như thế nào. Numagazi….”

Trong khi đó tại quán bar LOVE  nơi tụ hội của Tử Thần.

-  này thiếu chủ đến. sao thiếu chủ lại đến lúc này nhỉ

-  bình thường chỉ cuối tuần mà.

Một người đầy bí hiểm bước vào, những tiếng chào đẩy kính cẩn của
những  tên đàn em trong Tử Thần. Người đó
ngồi xuống một bàn trong góc khuất rất yên tĩnh trong bar. lột nón xuống là một
nét đẹp toát ra từ con người đó, nhưng sao lại mang đầy sự bí hiểm, cô đơn v�
đầy lạnh lùng.

-  ta muốn các ngươi điều tra cho ta người này.

-  Nguyễn Trần Minh Ngọc. Tên này nghe quen quá. -Một tên nói

-  Là kẻ phản bội của bên Thần chết. – tên khác chen vào.

-  Các ngươi nói thật không?

-  Dạ để em lấy lí lịch của hắn cho thiếu chủ xem. Thiếu
chủ chờ em 30’ em đi ngay. Một tên chạy đi điều tra. chừng 30’ sau tên đó về đem theo lí lịch của
nhóc em nó. “ Nguyễn Trần Minh Ngọc sinh ngày 10/10/1991, là thủ khoa trường
đại học Quý tộc, khoa công nghệ thộng tin. Con nuôi của giám đốc công ti kinh
doanh thực phẩm Hưng Thịnh, gia cảnh gia đình cực kì bình thường. Là em song
sinh của Nguyễn Trần Bảo Ngọc – thủ khoa đại học kinh tế, trường Quý Tộc.”

-  không thể thế được, có lẽ nào là cậu nhóc mình luôn muốn kết bạn.

Tên thiếu chủ lẩm bẩm một mình, rồi vội lấy tấm hình chụp hai chị em nó
ra xem. Một con vịt xấu xí và một anh chàng cực cute.

-  đúng rồi đúng là Minh Ngọc mà mình quen rồi. Mà sao ba
lại bảo mình điều tra về Minh Ngọc nhỉ?

-  Thiếu chủ cần gì nữa ko? Em nghe ns tên này bị Thần
Chết xử lí nhưng ko bít còn sống hay ko?

Người con trai đó ko ns gì, im lặng bước ra khỏi quán bar. Cứ nghĩ mãi về
chuyện đó. rồi hắn hắn lại chỗ đt công cộng ( sao ko lấy di động gọi vậy nè),
đầu dây bên kia nghe máy:

-  …………….

-  Ta đây,

-  dạ chào đại ca.

-  Có lúc trước ta bảo các ngươi xử lí tên phản bội Minh
Ngọc, vậy chuyện thế nào rồi.

-  Dạ hắn không chết cũng bị thương nặng ạ.

Hắn đặt điện thoại xuống. “ chuyện này là sao, Minh Ngọc mà mình biết và Minh Ngọc đã
phản bội  thần chết  làm một, nếu như Minh Ngọc bị thương thì sao lại ở trước mặt mình đc chứ, cậu ta ko phải là Minh Ngọc thật, vậy cậu ta là ai mà lại mang dáng vẻ của MN, có lẽ nào là chị gái của cậu ta chăng. Không thể nào chị gái cậu ta khác hẳn vs cậu ta mà. thật khó hiểu. MN thật ra cậu là ai. Có chuyện hay rồi đây.” rồi hắn bước vội về phía trường, dáng gấp rút của hắn gợi
lên bao sự lãnh lẽo cô đơn, dường như ở con người này ko có lấy một tia ấm áp,
hình như rất ít nhận đc yêu thương từ ngươi khác. cả người đều lộ rõ sự bí hiểm
đáng sợ. Ko biết nó có còn dữ đc bí mật nữa ko? Người con trai đó là ai mà lại
điều tra về nó, cũng may trước khi qua Việt Nam, nó đã làm lý lịch giả nếu ko
thì đã nguy hiểm rồi. Nó là công chúa của nhà họ Nguyễn cao quý mà.

CHƯƠNG V: CUỘC ĐỐI ĐẦU GIỮA HAI KỲ PHÙNG ĐỊCH THỦ

Tại sân tenic của trường. sau hơn 10’ thì nó cũng tới đc chỗ tên sao chổi
đáng ghét đó. \

-  Cậu tới trễ 30 giây.

-  anh định bức chết tui hay sao zậy.

-
đúng thế thì sao. haha…

-  cứ đợi đấy, tui cho anh biết tay tui.

-  tui sẽ đợi. haha…….

nó tức lắm nhưng cũng cười lại để trêu hắn. Hắn uống xong nước tùi ra sân
đánh luôn. Chiều hôm nay clb hắn tổ chức tranh tài giữa các thành viên. Nó định
về nhưng bị hắn kéo lại, hắn bắt nó phải ở lại xem hắn thi. “ đúng là ép người
ta quá đáng mà”. Nó ngồi xuống bên hàng ghế kháng giả xem những trận đấu của
hắn. Hắn đánh thật hay, 5 trận trôi qua hắn vẫn bất bại. Nhìn cách hắn đánh nó
lại nhớ tới anh Bi của nó. Anh cũng chơi tenic rất giỏi, và lúc nào đánh anh
cũng cười vui vẻ như hắn bây giờ vậy. Rồi nó nhớ tới chuyện thiên thần thất hứa
vs nó, nó buồn. Nó đứng dậy định bỏ về thì chuyện hắn thắng trận thứ 6 ( trận
cuối cùng) làm cho nó ko thể về đc. Nó cười tươi trở lại nhưng lần này là một
nụ cười đầy tinh quái. ( Con này lại có ý tưởng gì nữa đây trời). Hắn đứng lên
nhận phần thưởng, thì:

-  Cuộc chơi này cho phép người ngoài tham gia ko?

-  Tất nhiên là có rồi. – một người trong nhóm trả lời.

-  Nhưng chưa ai có thể vượt qua đc ma vương đâu.

-  haha…. nhưng giờ thì có đấy. tôi sẽ thi vs ma vương.
Này anh có nhận lời thách đấu của tui ko?

-  haha,…. cậu có thể?. tui sẽ thi… haha

-  Nhưng tui có một điều kiện: nếu anh thua phần thưởng
kia thuộc về tui.

-  được? còn gì nữa không?  và nếu cậu thua thì phải tham gia vào lcb của
tui. chấp nhận chứ nhóc

-
được thui. và anh phải làm việc nhà cho tui một tuần.

-  cái gì, cậu dám. …..

-  nếu vậy thì thôi vậy, anh sợ thua ah.

Cuối cùng dưới chiêu khích tướng của nó hắn đã đồng ý. ko biết ai hơn
đây. nó cũng ko phải người dễ chơi đâu nhá. Từng đoạt huy chương đồng hồi trung
học đấy. Tất nhiên là sau Bảo Nam
và nhóc em rồi. Trận đấu bắt đầu, Nó ra sân vs một niềm tin sẽ làm cho hắn phải
chịu thua. Hắn cũng ko kém nó. Tất cả mọi người đều rất hồi hộp đón xem trận
đấu đầy thú vị này. có nhiều ý kiến cho rằng nó sẽ thua, nhưng cũng có người
vẫn cho rằng nó có khả năng. Nó đc quyền phát bóng. Hắn cười khẩy “ nhóc con,
cậu làm sao đánh lại đc tui, haha….”. “ anh thua chắc rồi…….. haha”. ( hai ông
bà này sao toàn khinh thường đối thủ thế nhỉ.). cú phát bóng của nó thật hiểm,
mọi người trầm trồ. Nhưng hắn cũng ko kém gì. hắn đỡ lại. trận đấu đầy kịt
tính, hai bên giành giật nhau từng điểm một. Nhưng nó đang bị dẫn trước.
haha… hắn cười đắc ý.

-  anh đừng vội mừng, hãy xem đây.

Chẳng mấy chốc nó lật ngược tình thế. Hắn và nó ngang bằng điểm nhau. Ko
bít rồi ai sẽ thắng đây. Mọi người cùng chờ xem kêt quả. “ Cậu nhóc dễ thương
đó cũng cừ thật, dám đấu ngang ngửa vs ma vương cơ đấy.” “ Ko bít ai hơn ai, ma
vương có đối thủ rồi”.

Trận đấu đang diễn ra rất gay cấn nhưng nó thấy tay mình đau. “ Cơn đau
cũ tái phát rồi. ko biết có thể chịu đc bao lâu nữa đây, sắp thắng rồi cố lên
thôi, mình ko để thua tên sao chổi này đc”. Nó cố nén đau để đánh tiếp. ( Đây
là di chứng của lần ngã núi năm lớp 11). Nó cố gắng nhưng ông trời lại ko ủng
hộ nó. Trời đang rất đẹp bỗng nhiên đổ mưa. ( thời tiết Sài Gòn là thất thường
như vậy đó.). Cơn đau của nó mà gặp phải mưa nữa là càng đau hơn. “ Á………..”, nó
đau quá, cây vợt rơi xuống và nó cũng ngã xuống luôn. nó ôm lấy cánh tay của
mình. Hắn thấy vậy cứ nghĩ là nó sợ thua nên giả vờ, ai bảo ngày thường nó hay
trêu hắn. ( tên này đúng là ngốc, nó đang ngang điểm vs hắn mà, dễ gì bỏ cuộc).

-  Này nhóc sợ thua rồi ak.

Nó ko ns nên lời, cứ ôm lấy tay mình, “ A…” mọi người thấy vậy vội
chạy lại đỡ nó dậy. Nó đau lém, ko ns nên lời. Bây giờ hắn mới nhận ra là nó
đau thật. Hắn chạy lại chỗ nó.

- cậu có sao ko?

Hắn lo lắm, hắn thấy lòng mình như lửa đốt. Nhìn nó đau, hắn lại thấy nó
rất quen. Khuôn mặt đó hắn đã gặp ở đâu rồi. Nó đau ko ns nên lời. Ko nghĩ gì
hết hắn bây giờ chỉ muốn cứu nó. Nhìn nó đau hắn ko chịu đc. Hắn ôm nó vội chạy
đến phòng y tế. nhưng bị nó ngăn lại.

-  đừng…… đừng đưa tui … đến y tế….

-
cậu muốn chết ak đau thế này mà ko đi…

-  tui không  thích, cho tui về phòng.

thế là hắn đưa nó về ký túc xá. nó nhờ hắn lấy di động gọi cho Peter_ bác
sĩ riêng của nó. ( ns một chút về anh chàng bác sĩ này nhé. Peter là một bác sĩ
trẻ tài ba, anh hơn nó 7 tuổi, là người Anh chính gốc. vì Học giỏi nên anh chỉ
học đại học 3 năm và 2 năm cao học. Khi nó về VN, anh cũng về cùng nó. Anh xem
nó như em gái. Và nó chính là thần tình yêu của anh đấy. Hihi…). Trong lúc
chờ bác sĩ riêng tới, hắn định giúp nó thay đồ nhưng bị nó ngăn lại. Nhưng m�
tên cứng đầu như hắn thì làm sao chịu thua, hắn sợ nó mang đồ ướt lại bị cảm
nữa thì khổ. Thế là bất chấp tất cả, hắn la nó, rồi hắn lại gần nó. cởi cúc áo
của nó. “ ko đc…” nó la lớn nhưng ko còn đủ sức chống cự. “ ko đc…. tên biến
thái.”.

“ Cốc….cốc…. cốc….”

Hắn ra mở cửa, một bác sĩ đẹp trai đi vào. “ Peter, anh đúng là cứu tinh
của em mà.”. nó thở dài nhẹ nhõm.

(( Peter nói tiếng Anh nhưng vì mình ko giỏi tiếng Anh cho lém nên lời của
nhân vật mình viết tiếng Việt ná. các bạn cứ hỉu là nhân vật ns tiếng Anh huk.
thông cảm cho mình nhé, và tất nhiên hắn cũng nói tiếng Anh rùi, hi….)).

Từ lúc ở sân tenic nó rất đau, nhưng nó ko thể xỉu lúc đó đc. Khi Peter
đến nó mới xỉu đi, chắc có lẽ khi tìm thấy điểm tựa an toàn thì nó mới có thể
yên tâm. (Chứng tỏ hắn là kẻ nguy hiểm rùi. Tội nghiệp hắn chưa tề. Hắn mà bít
chắc ức lắm đây.). Đối vs nó Peter là một điểm tựa thật an toàn,  đc anh chăm sóc nó thấy thật hạnh phúc, anh luôn tốt vs nó, luôn ở bên cạnh nó. Khi nó về VN, một thân một mình thì anh l�
người luôn ở bên cạnh sẽ chia và giúp đỡ nó. Có anh ở bên nó thấy rất thoải
mái, nỗi buồn cũng vơi đi khi đc tâm sự cùng anh. Và những năm tháng mất Bảo Nam
dường như nó chỉ cười khi ns chuyện vs Peter. Peter rất tâm lý, trước khi thăm
bệnh cho nó, sợ hắn bít nó là con gái nên anh đã bảo hắn ra ngoài. Anh lại
giường nó nằm.

-  Công chúa của tôi sao mà ko bít giữ mình gì cả thế. Làm
tôi lo quá đi.

Nhìn thấy nó như vậy lòng anh rất đau lòng, trước đây mỗi lúc anh buồn nó
luôn là người làm cho anh cười. và cũng chính nó đã mang LyLy đến cho anh. Nó
vào học trong một khoa chỉ có nam nhi anh rất lo cho nó. Và sự việc hôm nay
càng làm cho anh lo hơn.

Mặc dù Nó xỉu đi nhưng hình như nó
vẫn cảm nhận một sự ấm áp từ anh, nó mỉm cười làm cho anh càng thấy thương nó
hơn. Nó luôn cho rằng mình là tai họa của mọi người nên luôn muốn tìm cách
tránh xa tất cả mọi người. Nhưng nó nào biết rằng nó là niềm hạnh phúc của tất
cả mọi người cơ chứ.

Peter giúp nó tỉnh lại, cho nó uống thuốc xong thì nó cũng đỡ hơn một
chút. nó thay đồ ướt xong thì lại cho Peter khám tay cho. nó đâu bít rằng bên
ngoài đang có một người đứng ngồi ko yên, ruột gang như bị lửa thiêu đốt. Ko
hỉu sao lúc nó cười thì hắn cảm thấy trời đát đẹp tuyệt vời, còn lúc nãy thấy
nó đau hắn lại thấy trời như sắp sập. Hắn cũng ko hỉu tại sao hắn lại có căm
giác đó. Hắn lại nghĩ mình bị “bệnh” nữa chớ.

Trong phòng, Peter đang khám bệnh cho nó. “ A….” nó đau.

-  Em làm sao mà để tay sưng như thế này vậy tiểu công
chúa của tôi.

-  hihi…. em đánh tenic.

-  em có biết di chứng vẫn còn không? ngốc…

Peter ns đến đó thì bỗng thấy nó có nét buồn. Anh hiểu nó lại đang nhớ về
Bi. Anh an ủi nó và xin lỗi nó.

- anh xin lỗi, lại làm em buồn nữa rồi

-  hihi…… ko sao đâu anh, dù sao thiên thần cũng trở về
bên em rồi, lần này em sẽ ko để mất anh ấy nữa đâu.

Peter nghe nó ns thế, anh ko hiểu gì hết. Nhưng khi nó nghe nó giải thích
thì anh cũng hiểu ra đc mọi chuyện. Anh cũng mừng cho nó. nhưng anh vẫn thấy
lo, ko biết người đó có tốt vs nó ko nữa. Nhưng  Anh cảm nhận đc người anh gặp lúc nãy- hắn rất
lo cho nó,.

-  người lúc nãy là ai vậy.?

-  dạ sao chổi oliver cảu em đấy. Cùng phòng luôn.

-  em ns sao chổi, anh thấy nhóc đó lo cho em vậy mà.

nó trề môi vs anh. Nhìn cực dễ thương luôn. Hành động đó khiến Peter ko
nhịn được cười.

-  Lana ak, anh rất lo cho em,

-  hihi, em ko sao đâu, em sẽ sống thật tốt mà.

-  vậy là anh yên tâm rồi, nhưng người em nói giống Kan có tốt với em ko?

-  anh ấy rất tốt với em, anh đừng lo, tốt gấp ngàn lần
tên sao chổi ngoài kia đó.

-  thôi đi, anh thấy cậu ấy tốt mà. Nhưng anh khuyên em
hãy suy nghĩ kỹ trước khi quyết định, em có yêu người đó ko hay chỉ là ngộ nhận
thôi. Kan ko
muốn em như vậy đâu.

-  em sẽ ko để anh ấy rời xa em một lần nữa đâu, em đã mất
anh Bi một lần rồi, bây giờ em sẽ ko cho điều đó xảy ra nữa anh ạ. Anh Bi l�
hạnh phúc của em mà

-  anh biết, hãy làm theo những gì con tim em mách bảo.
Anh mong em luôn hạnh phúc, em gái ạ.

Rồi Peter ra về, nó hẹn anh và LyLy cuối tuần này đến 2BN chơi. hihi…….

hắn bước vào. Thấy nụ cười của nó hắn cũng nhẹ nhõm hơn.

-  cậu đỡ chưa, tối này để tui nấu bữa tối cho cậu nghỉ đi
cho khỏe. trận đấu hôm nay coi như tui thua cậu. Tui sẽ làm theo yêu cầu của
cậu, tui sẽ dọn nhà một tuần.

-  hihi… anh nấu đc ko đó. dù sao cũng cảm ơn anh nhiều.
Tỉ số đang ngang bằng nên tui cũng sẽ tham gia lcb tenic cùng anh. Tui cũng
thích chơi tenic mà. hihi…

Nói rôi nó đi ngủ. Còn hắn thì loay hoay dưới bếp chuẩn bị bữa tối.
Haiz……… nhìn cậu nhà ta nấu ăn mà thấy thương ghê. Cậu chủ của Cao Thị đâu có
bao giờ động tay vào bếp đâu, trước đây sống một mình toàn ăn ở căntin ko ah.
Dưới bàn tay chế biến của cậu thì sau mấy tiếng đồng hồ một bữa tối rất “ thịnh
soạn” cũng đc hoàn thành thật “đẹp mắt”. Cá rán thì bị cháy đen, canh ngọt hơn
chè, trứng opla thì hok bỏ muối. Haiz……….. nhìn cào căn bếp thì càng thảm hơn
nữa, Từ chỗ gọn gàng thì dưới bàn tay “ nghệ sĩ” của hắn bỗng trở thành  một bãi chiến trường. một tủ lạnh đầy tức ăn
thì chỉ trong chốc lát nó đã đc sử dụng hết để phục vụ cho mấy tác phẩm nghệ
thuật đầy sáng tạo của hắn. Nó mà biết chắc nó xỉu luôn mất.

20h30’, hắn gọi nó dậy ăn tối. Nó tung tăng chạy lại bàn ăn, đang rất háo
hức đc thưởng thức những món ăn hấp dẫn. Nhưng hi vọng càng nhìu thì thất vọng
cũng càng lớn. nụ cười trên môi nó tắt lịm đi khi nhìn thấy những dĩa thức ăn
mới lạ trên bàn.

-  hihi… thấy như thế nào?

-  trời đất, đây là cá rán hay là than cháy đây. cơm gì m�
cứng như đá, canh hay chè vậy, trứng thì lạc nhết. Haizz…

-  ko phải chứ tui đã nấu theo sách mà.

Nó lắc đầu nhìn những món ăn trên bàn mà thở dài não nề. ngay chính hắn
cũng ko thể nào ăn đc. Nhưng hắn vẫn còn một món nữa. hắn chạy vào bếp bưng ra
hai tô cực bự nghi ngút khói. nó bây giờ đã ko tin vào tài nghệ của hắn nữa rồi.
Nó lắc đầu nguầy nguậy. chắc nếm thử thêm một lần món ăn của hắn chắc nó xỉu
lun.

-  Này tui không ăn được mấy món đầy vẻ “ nghệ thuật” của anh nữa đâu đấy

-  thui thử một lần nữa đi, cậu định nhịn đói ak.

-  chắc thế luôn mất, còn hơn ăn mấy món này.

Nhưng dưới sự thuyết phục của hắn, phải ns là nài nỉ mới đúng nó cũng
miễn cưỡng thử nốt món cuối cùng. Hai tô cơm rang Dương Châu do hắn nấu nhìn ko
đẹp lắm nhưng mà ngon. Nó ăn một thìa, hai thìa,…. Nhìn hắn nó cười. Hắn thì
đang rất tò mò nghe nhận xét của nó. Hihi………. nó vẫn cười,

-  đây mới là món ăn chứ, anh học ở đâu vậy

-
year…………

Hắn nhảy lên hạnh phúc, đc nó khên mới có một câu mà mũi đã phồng lên to
quá trời. Tên này đúng là…khùng…Ăn xong hắn lại lao vào bếp dọn dẹp
đống đổ nát. hihi… ai bảo….

“A……đồ trong tủ lạnh đâu hết rùi…. a..n..h”.

hihi… hắn gãi đầu ko nói nên lời. Nó tức muốn chết luôn, tên này đúng
là sao chổi mà. Nó lại bàn học bài.

-  Mai anh lo đi mua lại đầy tủ cho tui ko thì coi chừng.

Thế là ngày mai đã là thứ 7 rôi. Nó sẽ đc về nhà thăm nhóc em, đc đến nh�
hàng gặp các chị em thân yêu của nó. Nó thấy nhớ mọi người quá. mới một tuần m�
cứ ngỡ như một năm luôn. hix…………

Bên phòng đối diện. Ko gian vẫn như mọi ngày, yên tĩnh đến phát chán. Có
một cảm giác lạnh lẽo đến kì lạ cứ bao phủ lấy toàn bộ căn phòng, nhóc Kh đang
ngồi học bài, thiên thần của nó thì cứ ngồi trầm tư như đang suy nghĩ chuyện gì
đó rất phức tạp. Nhóc Kh rất muốn ns chuyện vs Q nhưng Q thì chẳng bao giờ quan
tâm tới nhóc. Kh buồn lém, cùng phòng mà như hai người xa lạ cách xa nhau cả
nửa vòng trái đất vậy. Thiên thần của nó đang rất rối về chuyện gì đó. Lấy di
động ra nt cho nó: “ MN lúc chiều anh bận nên ko đi cùng em đc. mai gặp nhau ở
sân vận động nhé.”

“ tít ….tít…. tít…”, có nt, nó mở ra đọc. Hihi……….. nó rất vui khi nhận
đc sự giải thích từ Q. Thế là túi nì nó có thể ngủ ngon đc ùi. “ Em ko giận anh
đâu, mai gặp anh nhé,,, chúc anh ngủ ngon”. Gửi xong nt thì nó cũng đã mệt, nó
rời bàn học để nhảy lên giường đánh một giấc ngon lành đến sáng. Hắn thì chưa ngủ
mà lên onl. ko hỉu sao sau vụ tai nan đó hắn ko còn nhớ gì nữa chỉ có nhớ mỗi
cái nick có tên Songlong_ BQ. Hắn rất buồn khi ko nhớ đc chuyện gì hết. Đầu óc
trống rỗng lại ko nhận đc sự quan tâm của người cha. Hắn trở nên hung bạo hơn.
Và mỗi lúc nhìn vào vết sẹo ở tay hắn lại thấy rất đau đầu. ko hỉu sao hắn cứ
có cảm giác vết sẹo đó chứa đựng một điều bí ẩn gì đó.

Hắn onl, và như thường lệ hắn gửi tn cho một nick có cái tên
“loveyou_forever”, ko hỉu sao hắn lun muốn nt chia sẻ cho nick này. Nó tạo cho
hắn một cảm giác quen thuộc. “ you sao túi ni ko onl vậy, ko hỉu sao túi ni tui
lại mún nc vs you, vậy mà you ko onl. Mà tên đáng ghét ấy đã hết làm phiền you
chưa? nếu còn thì tui chỉ cho mấy cách trị hắn cho you ná.”

Gửi tin nhắn xong thì hắn cũng đi ngủ.

lúc này cả bầu trời đầy sao, những ánh sao nhỏ bé nhưng chiếu sáng cả một
vùng. đối vs trăng sao rất nhỏ, nhưng đó chỉ là ở một góc độ. Sao cũng giống
như cuộc đời con người vậy có những sự việc tưởng như đơn giản nhưng lại rất
khó giải quyết. Và giữa trời khuya đầy sao sáng vẫn còn một người đang vừa ngắm
sao vừa suy nghĩ. ko gian yên tĩnh, gió hiu hiu, những ánh sao chiếu vào khuôn
mặt thiên thần ấy càng làm rạng ngời thêm cho nét đẹp ấy. Dường như sao cũng
hiểu lòng người nên cũng sáng hơn như để chỉ đường cho con người.

“ Thôi mai mình sẽ tìm cách hỏi khéo MN”. rồi Q bước vào phòng. Q đâu bít
rằng Kh vẫn luôn dõi theo Q, cậu ko ngủ đc khi thấy Q chưa ngủ. Cậu lo cho Q
nhưng ko dám khuyên anh vì sợ anh sẽ ghét cậu hơn.

CHƯƠNG IV: “ANH” EM SẼ KHÔNG ĐỂ MẤT ANH NỮA
ĐÂU….

5h10’. tại sân vận động của
trường:

Nó đã đến đó chạy thể dục, sớm tiết trời se
lạnh làm cho vết thương hôm qua của nó thêm nhức. Bỗng ấm áp hơn khi có một
chiếc áo khoát vào vai nó. Thì ra là thiên thần đã đến, hihi…………Nó cười_một nụ
cười có thể khiến con người ta chết lặng đi.

-  Thật ra cậu là ai? Tại
sao cậu lại khiến tôi có một cảm giác rất lạ mà từ trước đến nay tôi chưa từng
có?

Quân nhìn nó đứng lặng hồi lâu. Nó khơu tay trước
mặt Q và cái vẻ ngây ngô của nó làm Q cũng phải bật cười (trước đây anh rất ít
cười, mà có cười thì đó cũng chỉ là những điệu cười giả tạo mà thui). Nụ cười
đó của Q làm mặt nó dần chuyển qua màu cà chua. herher……….. Nó và Q nc rất vui,
ns nhiều chuyện lắm.

- Em có anh chị em gì ko?

- có một chị gái song sinh, chị ấy rất xinh đẹp
nhá,

- vậy ah, nghe vậy anh thấy tò mò quá.

- Để em giới thiệu chị em cho anh nhé. chịu
hok.

- thật ko? nếu vậy thì còn gì bằng…

Hai người ngồi cạnh nhau và lúc này mỗi người
đều theo đuổi một suy nghĩ riêng của mình. Q thì đang rất rối “ Thật ra em l�
ai, em ko phải là MN, chị em đâu có đẹp mà sao em là ns vs anh như vậy. Anh sẽ
gặp chị em để hỏi rõ mọi chuyện”. hihi…. nó cứ cười một mình, hihi… có
một niềm vui nho nhỏ trong nó “ anh ak em sẽ ko để anh rời xa em nữa đâu, cuối
tuần này em sẽ gặp anh và ns vs anh là em rất thích anh, hihi… anh nhớ đợi
Na nhé.”. Trong đầu nó đã có một kế hoạch cho cuối tuần này. Nó sẽ hẹn gặp Q
dưới danh nghĩa là “chị” gái của nó. ( Con này thật đúng là khéo đóng nhiều vai
quá ha).

-  cuối tuần này anh bận
gì ko? anh đi chơi vs em nha, em sẽ gọi chị Na đi cùng,

-  chị Na…?

-  là chị song sinh của
em.

-  uk, anh ko bận đâu,

-  vậy nhé, thôi về chuẩn
bị đi học thui, đố a đuổi kịp e đấy.

Nó cố hết sức chạy thật nhanh, Vẻ ngây thơ hồn
nhiên của nó làm cho Q thấy lòng mình thật lạ, cảm giác vừa vui vừa có chút xao
xuyến, nụ cười ấy làm trái tim anh nhìu lần lỗi nhịp. Anh cũng đuổi theo nó.
Mặt trời thức giấc, những ánh sáng tinh khôi của buổi mai vàng rọi chiếu lên
toàn bộ cảnh vật, những hạt sương hãy còn đọng lại trên những cành lá non,
tiếng chim họa mi hót vang đâu đó, hạnh phúc - đó là tâm trạng của nó lúc này.
Trời và cảnh vật như đang vui cùng nó. Đã mấy năm rồi nó ko hạnh phúc đc như
vậy. Nhưng bầu trời có trong xanh và rạng rỡ như thế mãi đc ko? thời tiết đẹp
nhưng cũng đến một lúc nào đó sẽ có giông tố. Tình cảm của nó có như thế ko, nó
ko thể naò bít đc. Nó cũng ko thể đoán trước đc cuộc đời của nó sẽ như thế nào.
Rồi cũng đến lúc nào đó, một thời gian ko xa nữa cơn giông tố lớn nhất của cuộc
đời nó sẽ đến và nó sẽ phải đối mặt vs những khó khăn đó, cũng giống như nắng
đang rất ấm áp thì bỗng nhiên một cơn mưa lạnh lẽo và gió lớn kéo đến vậy.

Nhưng đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ
nó đang rất hạnh phúc _ có thể nói như vậy. Hãy cứ để nụ cười đó trên môi nó như
vậy đừng nên suy nghĩ nhiều chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến thôi.

7h tại phòng của nó, hắn đang ngủ như chết trên chiếc giường yêu quý. Nó đã chuẩn bị xong bữa sáng. Bánh mì và sữa, đơn giản và�
nhanh gọn vì nó về hơi muộn. Chạy lại định gọi hắn dậy nhưng nhìn hắn nó lại cứ đứng yên mãi mà ko lên tiếng. Hắn ngủ rất say, khuôn mặt ấy, đôi môi ấy khiến nó cứ ngắm nhìn mãi ko thôi. “ Tên sao chổi đáng ghét này thực ra cũng ko
đến nỗi nào, hắn cũng ko xấu xa như mình nghĩ, nhìn kỹ cũng đẹp trai đấy chứ,
hihi……” nó cười làm hắn tỉnh giấc.

-  cậu sao đứng yên như chết vậy, bộ tui đẹp wa nên ngắm mãi ko chán ak.

-  ẹc… nhìn lại mình đi ông nội, nghe mà muốn ói wa đi. dậy nhanh mà ăn sáng ko lại trễ học bây giờ.

Nó ngại wa, bị hắn ns trúng tim đen rồi. “ Tên
đáng ghét, vừa mới có nhận định tốt hơn về anh vậy mà anh …… lại dở thói điên
rồi… anh đợi đó quân tử trả thù 10 năm hưa muộn. Numakazi….” .

Nó hối
thúc hắn nhưng hắn cứ đứng đó mà đấu võ mồm mà ko chịu đi học, tên này đúng l�
… Tức wa nó bỏ đi ko thèm chờ hắn nữa.

-  nhóc kia đứng lại
nhanh, vi phạm hợp đồng rồi đó

Nó vẫn ko đoái hoài tới hắn, “ hợp đồng thì mặc
kệ, tui ko điên mà chờ anh, đồ sao chổi.”. Đang nghĩ thì gặp Q và nhóc Kh ở cầu
thang.

-  Này Minh Ngọc đi cùng
đi. – Q gọi nó.

Nó giật cả mình suýt té ngã, cũng may hihi….
nó đỡ đc thành cầu thang. Nhóc Kh thấy nó tới thì cười vs nó. Nhưng nó thấy
nhóc có vẻ ko vui,

-  cậu mệt ak, sao mặt xị
xuống vậy. – nó hỏi:

-  ak ko, mình ko sao, chúng
ta đi thôi.

Thế là cả 3 cùng đi đến trường, hắn chạy theo sau
bọn nó… “ Nhóc kia, đợi đó, dám ko chờ tui ak.”

Ui sao nó thấy khó chịu quá, cảm giác nhói
trong tim, nó lo lắm. “ ko lẽ nhóc Bo gặp chuyện, ko thể nào”. Nó đứng khững
lại ko đi nổi.

-  này sao cậu ko đi?

Nó không nói gì, “ I love you forever...”,
tay nó run run cầm lấy điện thoại.

CHƯƠNG VII: NÀNG CÔNG CHÚA MẠNH MẼ

Nó bấn nút nhận cuộc gọi mà lòng cồn cào lắm… Nó sợ….

- Công chúa nhà hàng có chuyện rồi, Tiểu hoàng tử đang gặp nguy hiểm,”.

Nó như có sét đánh ngang tai. “ Không Bo ơi em không được làm sao, chị phải cứu em”. Nó chạy vội ra cổng sau mà bỏ ngoài tai những lời nói của Quân và nhóc Khoa. Nó sợ lắm, nhóc Bo đối với nó rất quan trọng, “ Bo ơi chị đến ngay đây…”

- Minh Ngọc sắp vào học rồi, cậu chạy đi đâu đó…

- Minh Ngọc…

Nó cố hết sức chạy thật nhanh về nhà hàng, Trong đầu nó lúc này chỉ nghĩ tới một điều là nó phải cứu đc nhóc Bo.

“ A….” nó va vào hắn

- này nhóc cậu chạy đi đâu mà như ma đuổi vậy?

- tránh ra nhanh

- A…cậu dám

Nó thét lên lớn đẩy hắn qua một bên rồi chạy đi, lúc này trong lòng nó đang rất hỗn độn, nó lo cho nhóc Bo. trước mặt nó lúc này chỉ toàn một màu đen tối, nó đang cố thoát ra khỏi đó. Nhưng bằng cách nào bây giờ????

“ Rào…. rào…rào…” Trời bỗng mưa lớn, sấm chớp nổi lên giống như trong lòng nó lúc này vậy, lúc sáng còn nắng ấm thì bây giờ lại nổi giỗng tố. Bất chấp trời mưa nó vẫn chạy, chạy và cứ chạy ko ngừng nghỉ. Bây giờ vs nó quãng đường về 2BN dài hơn bao giờ hết.

“Á……………” nó ngã xuống mặt đường. Đau nhưng nó vẫn cố đứng dậy và tiếp tục chạy. Rồi nó cũng tới đc 2BN. Nó chạy ngay vào cửa, một cảnh tượng đáng sợ đang diễn ra trước mắt nó: bàn ghế bị xô ngả nghiêng, trên sàn là vô số mảnh vở của thủy tinh, còn Nhóc em đang bị mấy tên cồn đồ uy hiếp, ko ai khác đó là người của bang Thần Chết. Những lời ns của mấy tên kia cứ dội vào tai nó ko ngớt, “ Mày vẫn còn sống hả nhóc”, “ hôm nay là tận số của mày rồi nhóc con”, “ kẻ phản bội mày phải trả giá”.haha…

- các ngươi ko đc làm thế…….- nó thét lên.

- Công…..ch…..ú….a…

- ak chào cậu chủ.

sự xuất hiện của nó làm cho tất cả đều phải thay đổi thái độ. Các cô gái trong 2BN rất vui, còn những tên gây rối phải ngạc nhiên nhìn nó.

- Ở đâu ra hai tên giống nhau thế, tên nào là MN thật.

- haha…các ngươi dám tới đây gây rối thì tự chui đầu vào chỗ chết rồi đấy. – nó ns bằng giọng thách thức. đổi giọng nhanh ghê ta.

- để xem tên nhóc nhân bản này làm đc gì, người yểu điệu như con gái mà to mỏ thật. haha…

Nó ko ns gì, bây giờ nó đã lấy lại bình tĩnh, nó trở nên chững chạc hơn. nụ cười khẩy của nó làm cho mấy tên kia cũng phải có phần sợ hãi Run run ko ns nên lời.

- để xem hôm nay các ngươi còn dám tới 2BN của ta gây rối nữa ko? haha..

- Này nhóc con, mày tưởng bọn tao sợ ak.

- không sợ giờ nhưng chỉ vài phút nữa sẽ té xỉu đấy. Khôn hồn thì biến ngay ra khỏi đây.

- haha… thằng nhóc miệng còng hôi sữa này dám láo….

Nó đứng dựa vào tường bình thản nhìn bọn chúng, một cái búng tay của nó sẽ kết thúc tất cả. “ Giờ các ngươi chết chắc rùi, haha…”. Bỗng từ ngoài cửa Peter bước vào cùng vs một đoàn người.

- chào cậu chủ, tôi có mặt.

- đc rồi giải quyết mấy tên kia cho tôi.

- vâng

Bây giờ trông nó giống “đầu gấu” dễ sợ. Nhưng chỉ có vậy nó mới cứu đc nhóc em, nó cũng nhận ra rằng ko thể cứ yếu đuối mãi đc. Bọn Thần Chết ko đánh lại định bỏ chạy nhưng ko kịp nữa, nó cũng báo cho 113, cảnh sát tới và tóm gọn lũ ấy trong nháy mắt. hihi…

- Mày nhớ đó, bang Thần Chết sẽ trả thù.

- tôi sẽ đợi.

Nói rồi nó quay lại chỗ nhóc em. Nhóc Bo bị bọn nó đẩy ngã xuống nền nhà.

- Chị Na của em ghê quá ta.hihi đúng là đại yêu tinh.

- em làm chị lo quá đấy.

- mà chị ko học ak, sao lại đến đây

- chị ko đến thì ai cứu em, đồ ngốc.

Nó quay qua Peter cảm ơn anh. rồi nó dặn lại người trong 2BN cần nâng cao cảnh giác. lúc này trời cũng đã tạnh mưa, mây đen cũng đã dần biến mất để trả lại sự tươi sáng cho bầu trời. Nó vui vẻ bước ra khỏi 2BN để trở về trường. Kiểu gì hôm nay nó cũng sẽ bị khoa khiển trách. Haizz... nhưng nó vẫn cười, cười vì từ nay nó đã ko còn yếu đuối như trước nữa.hihi

Nhưng nó nào biết, trong khi cuộc đụng độ giữa nó và bang Thần Chết xảy ra thì tại nhà hàng cũng có một nhóm khách hàng tình cờ nghe đc chuyện này ( sao gặp chuyện đánh nhau mà ko sợ vậy, bọn khách này gan to thật đấy).

- Dạ chào thiếu chủ em vừa tình cờ biết đc một chuyện liên quan đến người tên MN.

- …- người ở đầu dây bên kia ra lệnh nói rõ mọi chuyện.

- vâng, tên MN bị gãy chân, nhưng lại có một người con trai y hệt như hắn xuất hiện và dẹp yên mọi chuyện, điều này em ko hiểu.

- …nếu có thông tin gì thì báo cho ta ngay

- vâng ạ, chào thiếu chủ.

“ người con trai giống MN là cậu phải ko? thật ra cậu là ai? cậu có quan hệ gì vs tên MN thật.”

CHƯƠNG VIII: NHỮNG ÁNH SAO ĐÊM

Nó đi cổng sau để về kí túc xá. “ Trời cổng bị khóa rồi, làm sao đây?”, nó suy nghĩ một lúc rồi đưa ra một giải pháp cuối cùng đó là trèo tường rào. Nó cố gắn leo lên, rồi cũng leo lên đc trên tường. “1...2…3…nhảy”, nó nhắm tít mắt mà nhảy xuống. Một cú tiếp đất ko mấy đẹp đẽ cho lắm. Nó ngã xuống, lần này nó nghĩ chắc chắn hun đất rồi. nhưng sao cảm giác hình như đất mềm mềm thì phải. “ ui may quá, không đau,hihi.”. Nó mở mắt ra đứng dậy thì. “AAAAAAA” nó là lên một tiếng rõ to.

- sao anh lại….lại ở đây.

- Này nhóc đứng dậy nhanh cậu nặng lắm đấy.

Nó vội đứng dậy, ngại đỏ cả mặt, thì ra nó tiếp đất không bị đau là vì có hắn. hix… ngại thật… “ mà sao tên điên này lại ở đây” , tất nhiên hắn đứng đây nãy giờ để chờ nó về rồi, nhìn nó chạy như ma đuổi lúc sáng hắn thấy lo cho nó. Không yên nên hắn ra đây chờ nó.

- Cậu trốn học để đi đâu vậy

- kệ tui, tránh ra cho tui đi. ắc…ắc… xì….

- cậu này dám, ngày này cậu phạm nhiều lỗi nặng đấy chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi….

- còn lâu nhá, anh ko có quyền đó

- cậu…

Bỗng tiếng nhạc vang lên, chuông điện thoại của hắn…… Nó nghe thấy nhạc của bài As long as you love me của Backsteet Boys. Nhóm nhạc mà nó yêu thích. Hắn trừng mắt nhìn nó như muốn nói “ cậu đợi đấy, tôi sẽ tính sổ với cậu sau”, nó cũng không kém, cũng nhìn lại hắn bằng ánh mắt thách thức “ Tui sẽ chờ xem anh sẽ làm gì tui, hehe…”.

Hắn nghe điện thoại của ai đó mà có vể rất quan trọng. “ Sao mày nói bọn mày bị người của thằng nhóc phản bội đó đập sao? Tại sao lại vây?” .., “ Thôi được rồi để mai ta đến rồi giải quyết sau, còn bây giờ thid cấm đi gây sự đấy, nếu ko biết hậu quả rồi chứ”.. Hừ.. hắn cúp máy rồi quay sang nó.

- cậu theo tôi về phòng nhanh lên. Hắn lúc này đang tức giận chuyện gì đó, sắm có nó hắn trút giận lên nó luôn, đứng là giận cá chém thớt mà.

- Sao tui phải nghe lời anh, là là gì mà bắt tui phải theo anh chứ.

- Cậu.. cậu được lắm, về phòng nhanh ko thì bảo, nếu không tui cho cậu ở ngoài luôn.

- sax…. ắc…ắ…c….x…..ì….. Anh .. Ắc ..xì… Dám

Nó bít nếu ko nhịn thì cuộc đấu võ mồm này đến hết năm vẫn ko xong, vì thế nó đành im lặng bước về phòng. “ăc…ă..c..xì…” Những cơn hắc hơi cứ dai dẳng theo nó mãi, khó chịu nhưng bít làm sao, nó ghét uống thuốc,hix…. thuốc đắng lắm ko nuốt nổi….( trẻ con ghê ta).

Nó trở về phòng vội thay đồ rồi lao thẳng lên giường nằm nghỉ. Mệt là cái cảm giác của nó lúc này, nó thấy ớn lạnh cả người, nó run,,,,,,,, đắp chăn cũng ko hết lạnh. ( Sài gòn trời mùa hè mà đắp chăn, con ni ốm nặng ùi). Hắn mở cửa phòng bước vào, cái giọng ns oan oan của hắn lúc này cũng ko thể nào gọi đc nó ngồi dậy. Hắn mua thức ăn về gọi nó dậy giúp hắn chuẩn bị bữa trưa. Thế nhưng gọi mãi nó vẫn không trả lời, hắn chạy lại đập nó dậy nhưng mà “ sao nóng vậy, cậu bị cảm mưa rồi, tên nhóc này chỉ làm khổ tui thui”. Ns rồi hắn xuống bếp nấu cho nó một nồi cháo thịt bằm. Hắn lo cho nó, vội chạy vội xuống phòng y tế xin thuốc. chạy nhanh về phòng hắn lấy cháo mang lại cho nó ăn. gọi mãi nó vẫn ko ngồi dậy. “ hư..hư…. lạnh quá…”. nó đang hôn mê,

- cậu dậy đi, định bắt tui đỡ dậy ak. nè….nè ….

Cứ gọi vậy mà nó vẫn chỉ vang lạnh thui, hắn đâm ra lo hơn, rối quá hắn chạy đi gọi nhóc Khoa sang giúp, Quân thấy thế cũng rất lo, cùng nhóc Khoa qua phòng nó. Nó đang rất lạnh.nó cứ nắm chặt chiếc dây chuyền có chiếc đồng hồ hình trái tim. Đó chắc hẳn là một kỷ vật rất quan trọng vs nó.

- Minh Ngọc em đừng làm anh sợ.

- này cậu tỉnh dậy đi, …..nhóc Khoa gọi nó.

Hắn đang cuống cuồng không biết làm gì, không hiểu sao mỗi lần nó gặp chuyện gì thì lòng hắn lại rất náo loạn. Quân và Khoa bảo hắn đưa nó xuống y tế nhưng hắn biết nó không thích xuống y tế nên hắn không đưa đi.( Nó trẻ con thật đấy, nhưng mà nó không xuống y tế chỉ vì nó sợ mọi người biết nó là nữ thì mọi chuyện bị lộ hết). Bỗng hắn nhớ tới Peter, hắn lấy di động của nó gọi cho Peter tới. Chỉ 15’ sau Peter đã có mặt tại phong của nó. Anh lại khám cho nó rồi cho nó uống thuốc, nó cũng đỡ sốt nhưng nó vẫn còn ngủ. Lúc này Peter mới quay qua 3 người còn lại. Anh thật sự ngạc nhiên khi bắt gặp khuôn mặt đó. “ Bi… không phải sao có thể giống đến vậy.”

Quân cũng như biết được suy nghĩ của Peter: “ sao Minh Ngọc giờ lại đến vị bác sĩ này đều ngạc nhiên khi nhìn thấy mình, thật khó hiểu”.

Nhóc Khoa lên tiếng cắt ngang bầu không khí im lặng đến dễ sợ đó.

- Minh Ngọc có làm sao không anh? ( nói tiếng Anh đấy nhá).

- ak bị cảm do trúng mưa, cần cho cậu chủ uống thuốc theo đơn tôi viết này. thôi tui phải về,

Peter bước ra nhưng không quên quay lại ns vs hắn, dặn hắn cho nó ăn uống đầy đủ. Còn Quân và nhóc Khoa cũng về phòng ngay sau đó “ tại sao Minh Ngọc có gia cảnh rất bình thường mà lại có bác sĩ riêng nhỉ,”. Quân cứ suy nghĩ về chuyện đó. Lúc này trong phòng chỉ còn nó đang ngủ, hắn thì ngồi cạnh chăm sóc cho nó. Nó đau à hắn cũng quên cả ăn. ( Tên này tham ăn lém mà sao giờ lại vậy ta,). Hắn ngắm nhìn nó khi ngủ, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng hồng, đôi môi hồng sao mà tất cả đều như một nàng tiên vậy. thịch….thịch…….Hắn lắc đầu tự đập mình, “ không thể thế, cậu ta là con trai mà, chả lẽ mình bị…không, không….” Hắn nghĩ lung tung một lúc rồi cũng ngủ quên kế bên giường của nó.

Tới chiều tối nó cũng tỉnh dậy, “ AAAAAAA”, nó vẫn còn cảm giác choáng. dụi mắt cho tỉnh nó ngạc nhiên khi thấy hắn đang ngủ ngon lành, đầu hắn gục xuống giường nó ngủ một cách ngon lành.

- Sao anh lại ngủ ở đây, anh lo cho tui phải không? không phải anh ghét tui ah…. thì ra anh cũng không đến nỗi nào. hihi…

Không hiểu sao bây giờ nhìn hắn ngủ nó lại thấy hắn thật dễ thương làm sao. Nó cười một mình, nó cảm thấy hạnh phúc, đã lâu rồi nó mới được một người con trai chăm sóc nó. Vui, vui… nó lấy chiếc dây chuyền mở mặt đồng hồ ra ngắm nhìn hình Bảo Nam, “ anh ơi, Na nhớ anh Bi lắm, anh cũng thấy Na cười rồi phải không? Na nhớ anh……..”. Bỗng hắn trở mình làm tan đi dòng suy nghĩ của nó, nó với lấy chăn đắp cho hắn, thời tiết về chiều hơi se lạnh. trời cũng tối rồi, ông trăng tròn cũng thức giấc chiếu sáng cả một bầu trời đêm, sao hôm nay nó thích ra vườn hoa ngắm trăng. lồm cồm bò dậy khỏi giường để đi ngắm trăng rằm, (đúng là mơ mộng quá đi, đau mà còn ngắm trăng).

Nó bò được xuống giường nhưng “ọt….ột….ột…”, tiếng reo cho thấy nó đang đói. hihi… cả ngày chưa có miếng gì vào dạ dày cả, đói quá nó đành tạm gác việc ngắm trăng lại mà lao vào bếp , trước tiên phải lấp đầy dạ dạy đã rồi mún làm gì thì làm, có thực mới vực đc đạo mà.

Trong bếp nó thấy mấy món ăn còn nguyên trên bàn, nó biết ngay là tên sao chổi chưa ăn trưa ui, haiz….

- Tên này chắc nấu ăn không ngon nên không ăn được đây mà, đúng là. A có cháo nữa, hắn nấu cho mình chăng, tên này cũng ko đến nỗi nhỉ….ui đói quá, mấy món này chắc không ăn được nữa, nấu món mới luôn vậy.

Tủ lạnh được lấp đầy thức ăn, hắn đã mua đầy lúc trưa. Nó lấy ra mấy thứ thực phẩm để nấu cơm ,canh rau và một ít sườn xào chua ngọt, không thể thiếu món nó thích là rau muống xào tỏi, hehe… Bữa ăn nhanh gọn chốc lát được hoàn thành, tính gọi hắn dậy cùng ăn nhưng thấy hắn còn ngủ nên nó để riêng cho hắn, nó ăn xong vội chạy đi ngắm trăng. hihi…

“ Tui đi ra sân sau có chút việc, anh dậy thì ăn tối nhé, tui ăn rồi, nhớ dọn dẹp sẽ sẽ đấy….hihi…đồ heo ham ngủ…”.

Tại sân sau lúc này không có lấy một bóng người, yên tĩnh và thơ mộng. Ánh sáng dịu hiền của trăng cùng va những ngôi sao chiếu xuống những bông hoa thật huyền ảo, mùi thơm của hoa quỳnh nhè nhẹ thật dễ chịu. Vẫn chiếc ghế đá dưới cây bàng cổ thụ_ nơi nó và thiên thần đã trở thành anh em. Không gian cũng tạo cho nó nhiều tâm trạng. Vui có, buồn có, lo lắng có. Nó lo cho nhóc em, nó nhớ những kỉ niệm lúc cùng anh Bi của nó ngắm trăng khuya, nhưng nó cũng rất vui vì ngày mai nó sẽ được về nhà, đc trở lại làm nữ nhi để thực hiện dự định của nó, ngày mai nó sẽ bắt đầu một tình yêu mới, đó sẽ là thời khắc thật hạnh phúc. Nghĩ rồi nó cười một mình. “ ắc….ắc…x…ì….”, nó thấy lạnh, lúc đi nó không mang áo khoát, mới ốm dậy nữa. nó xoa hai tay vào nhau. nhưng nó thấy ấm hơn, có một bàn tay đang khoát áo cho nó. Không biết là ai, nó quay lại đằng sau, bất ngờ thật sự. Nó nói không nên lời, cặp mắt cứ nhìn trân trân vào một người.

- a…n…..h… sao anh lại ở đây

- Nhóc đi mà ko mang áo, cẩn thận ko ốm rồi lại làm khổ tui nữa thì mệt lắm. mà mới ốm dậy ra đây làm gì.

- kệ tui, đâu cần anh lo, hứ…Tưởng anh lo cho tôi ai ngờ chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi. Đồ ích kỉ..

Nó nguýt hắn một cái rõ dài, cái bĩu môi của nó làm cho hắn ko thể nhịn đc cười, haha…

- cậu trông thật ngố nha, haha… mà lúc nãy cậu cười gì thế kể cho tui vs đc ko?

- zô duyên chưa, tui cười thì kệ tui anh hỏi làm zề…. đồ zô duyên, mà anh ăn tối chưa zậy

- tất nhiên phải ăn rồi…

- ……………….

- ………………….

Nó và hắn ngồi ns chuyện với nhau rất vui vẻ, chưa bao giờ kể từ cái ngày đen tối đó, hắn cũng vậy một ma vương lạnh lùng tàn nhẫn thì tối nay lại cười thật tự nhiên. Cả hai cùng ngắm trăng rất lâu. Trăng đẹp và sáng, nó và hắn cũng vậy, cả hai đều là những vì sao sáng đang phát hào quang cho toàn không gian xung quanh, không cần ánh sáng hào nhoáng nhưng vẫn luôn tỏa sáng, bởi tâm hồn thật trong sáng, không có một chút tính toán. Những tiếng cười không dứt, những lời trêu ghẹo thách thức nhau sao mà khiến không gian cũng trở nên ấm áp hơn.

11h45’, trời về khuya, trăng cũng sắp đi ngủ, nhưng những câu chuyện vui vẫn không kết thúc. nhưng nó cũng thoáng buồn ngủ rồi.

- Tui buồn ngủ rồi, ta về phòng thôi nếu không mai lại trễ học thì khổ.

- Đúng là heo ham ngủ mà.

- Bộ anh tưởng mình không phải heo chắc, buồn ngủ rồi mà cứ làm oai…

- tui……..tui..

Nó Đứng dậy cùng hắn về phòng. Cả hai ngủ một giấc ngon lành tới sáng.

CHƯƠNG IX: HY VỌNG VÀ NƯỚC MẮT

Sớm mai, nó thức dậy chuẩn bị để về nhà. Hắn đã dậy trước nó từ lúc nào.

- sáng nay anh về nhà ko?

- tui có hẹn gặp bạn.

- uk…thui tui cũng chuẩn bị để về đây, ngày hôm nay rất quan trọng vs tui,hihi…

Từ sớm, nó đã xuất phát. Bên phòng đối diện Q và nhóc Kh cũng chuẩn bị về nhà. Nó vừa ra tới cửa đã gặp Quân.

- chào buổi sáng Minh Ngọc. em khỏe chưa?

- hihi…. em khỏe rồi, anh còn nhớ cuộc hẹn vs chị em chứ. 9h tại quán café ABC.

- anh nhớ rồi.

- vậy em về trước đây, hihi…

Nó chạy vội về nhà, vừa đi vừa hát. “ trời hôm nay thật đẹp, la….la…la….”

“ Rầm…rầm…”, tiếng sấm nổi dậy mây đen kéo đến, vậy mà còn bảo trời đẹp ( con này bị hâm nặng ùi).

Đúng nó đang vui nên tất nhiên nó sẽ thấy trời đẹp rồi, nhưng trời có ủng hộ nó ko?

Tại nhà nó, nhóc Bo đang ở cổng đợi nó. Nó mở cửa bước vào, chạy lại ôm chầm lấy nhóc em.

- Nhớ Bo của chị quá đi

- đại yêu tinh thả em ra đi,em đau rồi nè. Mà vào ăn sáng đi em đói bụng rồi.

- uk, chị cũng đói rồi, hôm nay chị sẽ bắt đầu tình yêu mới, Bo ủng hộ chị ko? Anh Bi ko bỏ chị anh ấy vẫn còn sống. hihi…

- chị Na, chị có thật sự thích người mang hình dáng của anh Bi ko hay chỉ là ngộ nhận. em ko muốn chị khổ thêm một lần nào nữa đâu. Bo thương chị Na lắm.

- chị sẽ ko để mất anh ấy thêm một lần nào nữa đâu. thôi ăn đi rồi hai chị em mình tới nhà hàng, 9h chị còn đi gặp anh ấy nữa. hihi… hôm nay chị sẽ cho em bất ngờ.

Hai chị em nó ăn sáng vs vú nuôi. món ăn ngon quá, vú nuôi nó cũng nấu rất ngon mà.

“ Chị Na của Bo thật đẹp, đã lâu lắm rồi Bo mới thấy chị vui như vậy, Chị đã lấy lại đc hạnh phúc rồi phải ko? Bo thấy vui lắm, Bo yêu chị nhiều lắm.”, nhóc em nó cứ nhìn nó và cười. đúng vậy từ ngày Bảo Nam mất đi thì đây là nụ cười hạnh phúc của chị nhóc, sao mà ko vui đc.

- em ăn đi chứ sao cứ nhìn chị hoài vậy, bộ mặt chị bị dính cơm hả.

- hihi… tại đại yêu tinh của em xinh quá đó mà.

- thôi đi ông tướng, mà em ăn đi chị ăn xong rồi, Bo chờ chị chút nha chị Na cho Bo bất ngờ luôn nì. Vú nuôi cũng ăn ngon miệng nhé, con yêu vú nhìu lém nì.

Ns rồi nó lại ôm lấy vú nuôi nó mà hôn rõ kêu vào má của vú. hihi… yêu vú lém cơ. Rồi nó chạy lên phòng. Căn phòng mà một tuần rồi nó ko đc thấy, chỉ một tuần thôi mà nó thấy như lâu lắm rồi ý. hix, vú nó ngày nào cũng cho người dọn dẹp sạch sẽ, mọi đồ đạt trong phòng vẫn đc giữ nguyên hiện trạng như trước khi nó đi học…nó nhớ chiếc giường thân yêu của nó, nó nhớ những vật dụng trong phòng từ máy tính đến cây bút nó thường sử dụng. Nhiều kỉ niệm ùa về trong nó, căn phòng này là nơi nó chôn chặt nỗi đau lớn nhất của chính mình, nỗi đau mất người yêu. Quá khứ đó đc gửi vào tất cả các đồ vật ở đây. Những đò vật vô tri vô giác nhưng mối thứ đều giúp nó thổ lộ hết nỗi niềm, những anh tiểu thuyết nì, những chị bút bi màu đen nì, đến cả cô nàng bàn chải đánh răng…. đó là những người bạn thân thiết của nó. Nó mở tủ áo quần ra, những chiếc váy từ lâu đã bị nó lãng quên, hộp đồ trang điểm bị vứt vào một góc trong tủ. Nó lấy ra, nó quyết định sẽ mang váy, sẽ trang điểm lại. “ Anh Bi thế là Na cũng đc gặp lại anh dù người đó ko thật sự là anh, Na cũng có nhóc Bo ở bên, có người bảo vệ rồi, Na sẽ trang điểm lại nhé, anh ko đc giận đấy. Mà nè lâu rồi Na ko trang điểm nên có xấu thì anh cũng đừng có mà chê nhá, Na giận đó.”

Nó ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu make up. ( Nó có tài hóa trang lém đó, tài trang điểm của nó cũng ngang ngửa vs chuyên gia hàng đầu cơ đấy ná. Dẫn chứng là nó bít làm cho mình trở thành tiên nữ, cũng làm cho người khác ko thể nhận ra mình qua con vịt xấu xí tóc xù, người ngoài kể cả các chuyên gia nếu ko có mắt nhìn thì cứ nghĩ đó là hai người.).

Loay hoay trong phòng một lúc nó bước xuống nhà dưới trong bộ váy màu hồng phấn bồng bềnh mà giản dị, đầy vẻ đáng yêu, bộ váy đc điểm lên đó một chiếc nơ thắt ngang eo làm tôn thêm vẻ duyên dáng của nó. Mái tóc con trai ko còn nữa mà thay vào đó là một mái tóc dài và thẳng, đen óng đc buông thả một cách tự nhiên. Vẻ đẹp trời phú của nó bấy lâu nay dâu kín nay đc bộc lộ ra khiến cho người khác dù đã biết đc nét đẹp đó cũng phải đúng thững một hồi lâu. Nó bây giờ như một tiên nữ giáng trần vậy, lột xác hoàn toàn. đi từng bước xuống cầu thang trong sự ngỡ ngàng của nhóc em và vú nuôi. Nó thật đẹp. điều đó ko thể phủ nhận đc. Nhìn nó lúc này ai cũng có thể cảm nhận được một niềm hạnh phúc trong đôi mắt sáng ngời và long lanh như thủy tinh trong suốt kia. Nó có một đôi mắt thật đẹp, đôi mắt đã hai năm nay nhuốm đủ sự cô đơn, lạnh lẽo và đau khổ, nhưng bây giờ đôi mắt ấy lại ấm áp trở lại, và lại sáng ngời niềm vui như thời thơ bé. Nó đang rất vui mà.

- Hai người làm gì nhìn con ghê vậy. bộ con xấu lắm hay sao vậy vú nuôi, Chị xấu lắm ak

- ko con đẹp lắm, vú vui lắm con ak, vậy là con đã tìm lại đc nụ cười rồi. Ta thật sự hạnh phúc lắm, nàng công chúa của ta đã trở về rồi. – Vú nuôi nó ns trong nước mắt, vú chăm sóc nó từ nhỏ, chứng kiến nó lớn lên từng ngày, vú yêu nó như con ruột, nó tìm lại đc nụ cười là điều mà vú vẫn mong mỏi từ mấy năm nay. bây giờ điều đó đã trở thành hiện thực, vú khóc làm nó cũng mếu theo như con nít.

- chị Na của Bo rất đẹp, đẹp nhất trên đời nì luôn. Bo vui lắm, đây mới đúng là chị Na của Bo nì, hihi…

Sự hạnh phúc dâng tràng trong căn nhà mà trước đây ko có lấy một tiếng cười. Bây giờ thì khác rồi, tiếng cười đã quay trở lại, ngoài trời chim non hót ríu rít, hoa khoe sắc trong nắng ấm, tất cả như tràng đầy sức sống khi nó cười trở lại. ( ns có quá lém ko ta? hihi… thui kệ, nhân vật chính là nữ hoàng mà,herher…).

Nó và em nó chào vú để đi đến nhà hàng. Nó đẩy nhóc em đi bộ trên con đường quen thuộc, cảnh vật vẫn như cũ ko thay đổi, nhưng sao hôm nay cảm giác con đường bỗng đẹp hơn một cách lạ thường, hoa nở rộ, gió thổi nhẹ, cây vươn mình trong nắng đầy kiêu hãnh. Đường đi bây giờ phủ đầy một màu hồng hạnh phúc. Nó và nhóc em cuối cùng cũng vượt qua nỗi đau của hơn 2 năm trước. Nhưng nó vẫn mãi ko quên đi anh Bi của nó, anh Bi vẫn sẽ mãi ở trong tim nó, mãi mãi là thế. Gió thổi làm tóc nó bay bay trong gió ( tóc giả đó), thật đẹp. mọi người ai cũng phải nhìn nó mà ngưỡng mộ. Có nhiều chàng trai đi ko vững vì nét đẹp của nó.

- Đại yêu tinh của em xấu quá nên ai cũng nhìn tề, ngại quá đi.hihi…

- thằng nhóc này trêu chị nữa hả, đến nhà hàng rồi nè. Em giúp chị quản lí ngà hàng cho tốt nhé đừng ham chơi game đấy chị Na quýnh ah nha. Chị Na đi gặp tình yêu của chị Na đây, chị sẽ về sớm vs Bo. ngoan rồi tối chị nấu cho Bo một bữa thật ngon nhá.

- gớm, nịnh như nịnh con nít vậy.

- thì em là trẻ con mà đâu phải người lớn đâu. hihi…

Nó véo má nhóc em một cái rõ đau rùi hôn lên chỗ véo một nụ hôn, ( đúng là vừa đấm vừa xoa). Đưa nhóc em vào nhà hàng, nó chào mọi mọi bằng một nụ cười rạng ngời. Ai cũng ngạc nhiên, công chúa của họ ngày thường đẹp một vẻ đẹp của sự giản dị và lạnh lùng, nhưng hôm nay lại đẹp một cách lạ thường, ấm áp và vô tư hơn, Đẹp hơn cả hằng nga trên cung trăng.

- Công chúa đẹp quá,

- đúng vậy, công chúa làm bọn em cứ ngỡ lạc vào tiên giới rồi nè.

Nó cười tươi chào đón lời khen của những người bạn tốt.

8h30’, nó tạm biệt mọi người rồi đón taxi đến ABC, quãng đường đến đó ko xa lắm, chỉ 10’ là tới, nhưng nó rất mong chờ đc gặp thiên thần. Nó đang rất mong chờ cái giây phút hạnh phúc của đời mình. Nhưng ông trời ko cho nó một niềm vui trọn vẹn, hy vọng càng nhiều thì thật vọng càng lớn. Nó đến sớm hơn thời gian hẹn, cũng nhờ vậy nó đã bắt gặp một sự việc thật đau lòng….

Bước vào ABC trong nụ cười thiên thần, trong sự chú ý của biết bao nhiêu người. Nó cứ nghĩ là thiên thần vẫn chưa tới, nhưng đập vào mắt nó là một người con trai đang ngồi vs một người con gái, cử chỉ thật thân mật, cô gái khoát vào vai người con trai kia, cả hai cùng cười, ai cũng đẹp. Ko ai khác đó chính là Q. Nó sững người lại. Nụ cười trên môi nó vụt tắt thay vào đó là một sự hụt hẫn. “ Anh Q, anh có bạn gái rồi sao, sao anh lại dối em…”, nước mắt nó sắp rơi. Nó vội bỏ chạy ra khỏi ABC. Cứ thế nó chạy nhanh ra khỏi cửa.

“Á…………….”. cú va chạm vừa rồi làm nó bị ngã, người kia bức tức định làm cho ra nhẽ, nhưng nó đứng dậy vội xin lỗi. Nó ngước lên thì thật sự bất ngờ, là sao chổi, hắn sao lại ở đây, chết hắn sẽ nhận ra mình mất phải đi nhanh thôi. Còn hắn thì đứng sững như trời trồng “ Đẹp quá”

- xin lỗi anh, mong anh bỏ qua cho.

- ko……ko có gì, mà cô có sao ko? Hình như tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải, thấy cô quen lắm.

Hắn nhìn nó rất lâu và một cảm giác rất quen thuộc cứ dâng lên trong lòng hắn, từ ánh mắt, cách ứng xử đều rất quen.. nhưng hắn ko nhớ ra là ai.

- a……..k… tôi.. chắc anh nhìn nhầm rồi, tôi chưa bao giờ gặp anh,,,

- vậy chắc là tôi nhầm rồi, xin lỗi cô, mà cô có sao ko?

- tôi ko sao, tôi phải đi xin lỗi anh nhiều.

Nó sợ bị phát hiện nên vội đi ngay, nhưng trong cú va chạm vừa rồi một vật bị rơi ra, sợi dây chuyền quan trọng nhất của nó, món quà Bảo Nam tặng nó lúc nó tròn 16 tuổi. Nó ko biết sợi dậy bị rơi, cứ thế mà chạy. Hắn thấy sợi dây, vội nhặt lên.

- cô gì đó ơi cô đánh rơi…

Hắn đuổi theo nhưng nó đã đi quá xa. “ cô ấy … mình đã gặp ở đâu rồi, tại sao lại ko nhớ gì hết vậy nè.” Hắn cũng ko vào ABC nữa mà đi thẳng tới nơi tụ tập của Thần Chết, cũng may hắn ko vào nếu ko thì lại xảy ra hỗn chiến giữa thiên thần và ác quỷ rồi.

Trong ABC, tại một bàn ngồi gần cửa kính.

- Trang đừng làm vậy, em đưa cái này về cho chủ tịch giúp anh, ( ba Q đấy). Anh còn có hẹn.

- em là bạn gái của anh tại sao em lại ngồi bên anh đc chớ.

- anh ns rồi, anh chỉ xem em như em gái thôi. em về đi.

Q đang ns chuyện vs Dương Kiều Trang, người con gái yêu Q từ năm đầu đại học, Trang cũng là thư kí đắc lực của ba Q. ( Vừa đi học vừa đi làm đó các bạn ạ, nhân vật này tuy ko xuất hiện nhìu nhưng sẽ là người đóng vai trò rất nguy hiểm đối vs nó, ). Ko chỉ là thư kí mà Trang còn là một chuyên gia trang điểm nổi tiếng nữa, vừa xinh đẹp vừa có tài, nhiều anh mê như điếu đổ nhưng cô chỉ yêu một mình Q.

Trang tức giận bỏ đi để lại Q ngồi đó chờ đợi một cuộc hẹn. nhưng anh nào biết nó đã tới trước và đã bỏ đi khi thấy Q và Trang đang thân mật vs nhau.

Về phía nó, buồn và thất vọng có xen phần hụt hẫn, nó đi lang thang trên con đường đông nghịt người qua lại. Những tiếng xe cộ qua lại ồn ào, tiếng hàng cây xào xạc và những tiếng ns cười hạnh phúc của những đôi tình nhân cứ văng vẳng bên tai nó, thế nhưng nó ko mấy để tâm, nó đau khi bị lừa dối, những bước chân vô hồn cứ đi về phía trước mà ko rõ là đang đi về đâu, nó muốn khóc nhưng lại ko khóc đc. Có thể nc mắt của nó đã cạn khi anh đã bỏ nó mà ra đi vĩnh viễn, cũng có thể tình cảm nó giành cho thiên thần chưa đủ lớn để khiền nó khóc vì anh.

Trời Sài Gòn càng về trưa càng nắng gắt, cái nắng như thiêu như đốt đi mọi thứ, những giọt mồ hôi mệt nhoài cứ rơi rơi như muốn khóc thay cho nó, mệt nhưng nó vẫn đi, đi tìm một nơi có thể giúp nó quên đi nỗi buồn. Mà mãi vẫn ko thể tìm đc. Thời tiết nóng nhưng trong nó lại thấy lạnh vô cùng, bởi vì nó đang rất cô đơn. Trên đường lúc này kẻ qua người lại càng đông, ai nấy cũng nhanh chóng tìm chỗ nghỉ chân cho mình, nhưng họ ko khỏi để ý tới hình ảnh một cô gái xinh đẹp đang đi giữa trời nắng gay gắt vs tâm trạng vô cùng tuyệt vọng, ánh mắt đầy sự cô đơn, đau buồn.

Nó vẫn cứ đi mặc dù mọi người đang nhìn nó vs ánh mắt cảm thông. Nhưng trên con đường ấy nào có an toàn vs một cô thiếu nữ xinh đẹp như nó. Có vô số những kẻ cơ hội xấu xa đang nhìn nó vs ánh mắt thèm khát đến tột cùng, trong đó có một toán người mặt đồ đen, đội mũ đen, mang kính đen, có thể ns là đen toàn tập đang tiến lại gần nó.

- Nè người đẹp sao lại đi một mình thế này, có cần bọn anh hộ tống ko? haha…

- tránh ra …- nó vẫn đôi mắt lạnh lùng mà ns thẳng vào mặt bọn chúng.

- cô em cũng ghê quá ta, nhưng biết làm sao đc bọn anh kết cô em rồi nên làm sao bọn anh để cô em đi dễ dàng đc, cô em xin đẹp thế này để bọn anh đi theo bảo vệ cô em nhá. haha…

Nó biết ko thể nào ns võ mồm với bọn chúng được, nó vội bỏ đi. Nhưng bọn chúng quá đông, nó đi sang trái thì có người chận bên trái, nó đi sang phải hay lùi về sau cũng đều bị vây hãm. “ làm sao thoát ra đc bây giờ.Võ của mình dù có cao siêu tới đâu cũng ko làm sao đánh lại đc 10 người bọn chúng đc”.

- này cô em ngoan ngoãn theo bọn anh đi, cô em chạy ko thoát đâu, haha…

- lũ khốn thả tui ra nhanh…. – nó thét lên.

Nhưng những tiếng thét của nó chỉ làm cho những chú chim sợ mà bay đi. Nó thầm trách Q vì sao lại dối nó để rồi nó gặp tình cảnh như bây giờ, rồi nó trách hắn tại sao lại ko giữ nó lại, nó thấy lo sợ, người đi đường rất đông đúc nhưng dường như họ bị thôi miên, những chiếc xe máy, xe con vẫn vô tình chạy qua như chưa có chuyện gì, những người đi bộ thì ko dám hé răng nửa lời, có lẽ họ sợ bị mang họa vào thân. Trong khi nó đang rối thì những tên kia càng lấn tới và kéo nó đi. Nó ko thể sử dụng võ vì nó đang mang váy. hix…

- cô em xinh đẹp… haha….

Nó sợ lắm, nó nhớ tới anh, nó đau, nó tủi thân vì ko có anh bên cạnh bảo vệ. Nhìn cảnh vật xung quanh vẫn yên bình mà nó thấy ngạc nhiên. Nhưng nó ko khóc, nó mà_ một đại yêu tinh đã cạn nc mắt từ ngày đó. Nó chỉ thấy hận tất cả mọi người. Nó cứ suy nghĩ như vậy.

- bỏ những bàn tay bẩn thỉu của bọn bay ra ngay. ko thì đừng trách tau ko khách khí.

- haha…haha….haha…

10 tên vô lại cười lên thật mang rợ, nó bị lôi đi ko thương tiếc. Nhưng trong lúc nó cảm thấy tuyệt vọng nhất thì một tia sáng trắng đã xuất hiện, tia sáng ấy dù nhỏ hưng đã làm rạng rỡ thêm cho tâm hồn đang rất tuyệt vọng của nó.

- Thả cô ấy ra, lũ khốn….

Có người cứu nó, một giọng nói rất quen. Bỗng trái tim vốn đang rất lạnh và thiếu sức chiến đấu của nó bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường. Tia sáng ấy đã mang đến cho nó một cảm giác bình yên và an toàn, thật sự đã lâu rồi kể từ ngày đen tối ấy nó đã ko còn cái cảm giác này. Và hôm nay trái tim nó lại được sưởi ấm bởi một tia sáng trắng đó. Nó đã khóc, những giọt nước mát hạnh phúc. Người cứu nó đã cho 10 tên kia đo đất. Nó đứng đó, không thể ngờ được là người đó đã cứu nó. ( không biết là ai vậy ta?)


CHƯƠNG X: SỢI DÂY CHUYỀN ĐỊNH MỆNH

Mười tên hống hách bây giờ như những con chim
gãy cách nằm sõng soài trên mặt đường, những đòn đá và đòn đấm của hắn làm cho
cả mười tên đau điến, chúng nói không nên lời, thở không nên hơi nữa…

-  Dạ….dạ…. bọn em có mắt
không tròng, không nhìn thấy đại…. đại ...ca. Tha mạng cho tụi em, xin đại ca.

-  bọn bay sau này còn
dám ức hiếp con gái nhà lành thì đừng trách đại thiếu gia ko nươn tay. giờ thì
cút ngay.

Bọn cướp chạy đi, những người đi đường vẫn tiếp
tục cuộc hành trình của mình, thời gian vẫn cứ trôi, song chỉ có hai người đang
đứng bất động. Người con trai bị say mê bởi vẻ đẹp rạng ngời của cô gái, và anh
bị rối khi thấy cô gái khóc. Còn cô gái thì rất ngạc nhiên và có chút sợ hãi.

-  ak…cô…Cô có sao không,
chúng ta lại gặp nhau.

Chàng trai gãi đầu lên tiếng phá tan đi sự im
lặng đến nghẹt thở vừa rồi. Cô gái lại một lần nữa lúng túng.

-  cảm…ơn anh, tôi không
sao.

Dường như có chút lo lắng trong lòng nó lúc
này.

-
Chúng ta lại gặp nhau,
mà tôi thấy cô rất quen, dường như ko chỉ gặp nhau 1 lần mà đã rất nhìu rùi.

-
không…không… tôi không
quen anh…. tôi phải về,,, cảm ơn anh vì đã cứu tôi. tạm …biệt…

Nó chạy đi, nó đang trốn tránh ánh mắt của hắn.
Đúng người cứu nó không ai khác mà là hắn… tên sao chổi đáng ghét. Người cứu nó
không phải là thiên thần, nó đau, nó nhớ lại cảnh thiên thần của nó thân mật vs
một cô gái khác, nó buồn lắm. Và càng buồn hơn khi người cứu nó không phải là thiên
thần. Nó chạy vội đi mà không để hắn nói thêm một lời nào, nó sợ hắn phát hiện
ra nó. Hắn đứng đó, khó hiểu về hành động của nó. Và lần đầu tiên hắn thấy tim
mình đập loạn nhịp trước một cô gái, có phải hắn đã yêu. Hắn vốn định trả lại
sợi dây có mặt đồng hồ cho nó nhưng chưa kịp trả thì………………..

Hắn đành ngậm ngùi trở về ký túc xá. Hắn không
về nhà đơn giản vì hắn không hợp vói ba hắn, hắn không thích làm xã hội đen,
hắn chỉ gặp hội Thần Chết vào cuối tuần, rồi hẹn hò với các cô gái sau đó trở
về ký túc xá. nhưng mới đi được một đoạn thì điện thoại hắn reo lên giai điệu
bài hát as long as you love me quen thuộc.

-
có chuyện gì không?

-
“sao thiếu chủ không
tới?”

-
hôm nay ta không muốn
tới, để khi khác đi.

-
“ nhưng có việc quan
trọng cần thiếu chủ giải quyết”

-
được rồi, 10’ nữa ta
tới. hừ……”

Hắn đi ngược trở lại, bóng lưng cô đơn khuất dần trong
những dòng người đông đúc. Đúng 10’ sau hắn có mặt tại một ngôi nhà gỗ ở cuối
một con hẻm nhỏ. Nhìn căn nhà gỗ thì đã toát lên vẻ nguy hiểm rồi, vì vậy mọi
người sống trong con hẻm này đều đóng hết cửa lại, họ sợ bị vạ lây. Hắn đẩy cửa
bước vào và trước mắt hắn là bọn đàn em đang xếp thành hai hàng dài cúi đầu
chào đón.

-
CHÀO THIẾU CHỦ……..

-
Ngồi vào bàn, có
chuyện gì nói nhanh lên.

-
Thưa thiếu chủ việc
đối phó với tên phản bội và chị hắn……..

-
như vậy là đủ rồi,
không phải các ngươi đã trả thù rồi sao? ta còn chưa hỏi tội việc các ngươi tự
ý phá rối 2BN đó.

-
nhưng tôn chỉ của ta l�
cái chết cho những kẻ phản bội mà, tại sao…..

-
ta đã nói kết thúc rồi
mà, hắn bị tàn tật còn đau hơn cái chết đấy. Với lại 2BN cũng không phải hạng
thường đâu.

-
nhưng………. chúng ta sao
có thể để hắn…….

-
đã nói kết thúc việc
đó tại đây, còn việc gì nữa không?

Hắn tức giận, thật sự hắn không muốn giết bất kì ai, những
kẻ phản bội chỉ cần trừng trị thích đáng là đủ rồi, nhưng tôn chỉ trước đây
cũng là hắn đặt ra mà, hắn không thể hiểu được mình lúc trước như thế nào nữa.
Bọn đàn em nhìn hắn xử lí như vậy có phần không phục, trước đây khi thiếu chủ
của bọn họ chưa mất trí nhớ thì đâu có vậy. Nhưng bọn họ rất sợ sự nổi giận của
hắn vì vậy cũng phải nghe theo.

-
dạ bọn thuộc hạ biết
rồi, mà còn một chuyện nữa cần thiếu chủ ra mặt.

-
chuyện gì???

-
dạ chủ tịch muốn chúng
ta ra nhập vào tập đoàn Cao Thị.

-
không được, nếu vậy
chúng ta sẽ mất tự do.  Một tên khác
phản đối

Rồi tất cả đều đồng tình không gia nhập.

-
vì vậy bọn em cần
thiếu chủ ra mặt phản đối.

-
được rồi, tất nhiên ta
sẽ phản đối. Đúng rồi, việc bọn bên Hắc Quỷ đã giải quyết xong chưa?

-
dạ bọn nó muốn độc
chiếm khu chợ Bến Thành.

-
khốn khiếp, dám đấu
với Thần Chết ư. Dạy cho chúng một bài học, và giành lại khu chợ Bến Thành. Chả
lẽ một bọn nhỏ như vậy mà bọn bay không giải quyết được. Nếu có thể cho bọn
chúng biến mất khỏi gian hồ luôn, và tốt hơn là thu phục bọn chúng về phía ta.

-
nhưng bọn Hắc Quỷ có
Tử Thần bảo hộ…

-
lại là Tử Thần…. Vậy
để ta ra mặt. tối nay ra tay, tất cả chuẩn bị đi.

-
Vâng thưa thiếu chủ…….

Còn nó, trở
về nhà vói một khuôn mặt ko gì tệ hại hơn. Điều này làm cho vú và nhóc em thấy
lo. Nó ko ăn tối mà bước lên phòng đóng vội cửa lại. Ngày hôm nay nó nghĩ sẽ
thật hạnh phúc thế nhưng lại hoàn toàn ngược lại. mọi thứ tươi đẹp vừa được xây
lên đã ngay lập tức sụp đổ. Nó buồn và cảm thấy thất vọng về thiên thần, anh đã
lừa dối nó. Rồi nó lại nhớ tới hắn, nó nghĩ hắn cũng không phải là một người
xấu, ít ra hắn cũng đã cứu mình khi mình gặp nguy hiểm.

Một ngày tồi tệ, nó cứ nghĩ miên man và thiếp
đi lúc nào không biết.

Một tuần mới lại bắt đầu, những ánh nắng ban
mai làm cho nó thức giấc, chuẩn bị cho một tuần học mới vs nhiều công việc. Nó
quyết tâm quên đi những chuyện đáng buồn hôm qua. Nó chăm chỉ học tập.
haizz………… tiếng thở dài là dấu chấm hết cho những nỗi đau buồn của nó.

Bước xuống nhà ăn sáng trước ánh mắt giò hỏi
của hai con người. Nó ăn vội rồi đến trường để tránh khỏi những câu hỏi mà nó
không hề muốn trả lời.

Trên con đường tràn ngập ánh nắng, từng bước
chân của nó cũng bớt nặng nề, có lẽ nắng đã làm cho tâm trạng nó thêm thoải mái
hơn. Nó chợt sợ lên cổ mình.

-
TRỜI ƠI…………..Lạy
chúa…………… vật đó,………

tiếng thét làm cho mọi người nhìn nó như thể nó
à một kẻ khùng. Đúng vậy, nó đang điên lên đây. Sợi dây chuyền có mặt đồng hồ
của nó đã không còn. Nó muốn khóc thật to lên, thế là vật kỷ niệm của anh, nó
đã làm mất. Không thể….. nó đi vào ký túc xá mà thẫn thờ không còn chút sức
sống nào cả. hắn đang ngủ ngon lành, không biết mấy giờ rồi mà vẫn còn ngủ. Nó
cũng không gọi hắn dậy. Thả ba lô xuống, nó vội chui vào chăn. “
hic……..hic………….”, đúng nó đang khóc. trời đất như sụp đổ trước nó. Làm sao m�
nó lại vô ý như vậy, nó trách mình, nó chửi chính nó tại sao lại làm mất.

“ hu…………..hu…………..huhu…..”. Tiếng khóc của nó
càng to hơn. hắn bị đánh thức.

-
ai đang khóc vậy, ông
mà biết ông ko tha, đáng ghét đang ngủ ngon. Tối qua không được ngủ bây giờ lại
phá rối, đáng ghét. AI………

-
…………………

Không ai trả lời, tiếng khóc vẫn còn. hắn nghe
tiếng khóc gần đây, ngó qua bên cạnh thì thấy một “đống” trên giường nó đang cử
động. Hắn ngạc nhiên khi thấy tiếng khóc phát ra từ trong chăn. “ Chả nhẽ có
ma………..”. Hắn cũng rùng mình, nhưng rồi hắn lại bên cạnh lật chăn lên thì thật
sự ngạc nhiên. Hắn thấy nó khóc. Hắn thật sự lúng túng. hắn không biết làm gì
cả, từ trước đến giờ hắn sợ nhất là nhìn thấy người khác khóc, nhất là nó. Hắn
sợ nó bị làm sao.

-
Nè……….cậu… cậu… có làm
sao không?

-
………………

-
cậu đau ở đâu ak?

-
……………….

vẫn im lặng không trả lời, nó khóc lớn hơn cứ
như thể nó tìm đc một điểm tựa để giả tỏa hết mọi nỗi niềm. Nhìn thấy hắn là nó
lại thấy ấm áp, cũng không biết từ khi nào nó có ảm giác đó khi ở bên hắn. Bây
giờ nó đau lắm, nó làm mất vật quan trọng nhất, biết trách ai nhưng không hiểu
sao nó lại có ý trách hắn một cách vô duyên. Hắn thì đang lo cho nó, hỏi thì nó
không trả lời. Hắn ức lắm.

-
CẬU CÓ NÓI KHÔNG? TUI
CŨNG ĐANG MỆT NÈ, CẬU LÀM TUI CÁU RỒI ĐÓ.

“mẹ kiếp, lưng mình cũng đang đau quá, tối qua có tên đang
vào lưng mình một phát đau điến, vậy mà giờ lại thêm cái của nọ này, khóc..
khóc ..khóc… tức thật”

-
hic…hix…hix… tôi không
muốn nói chuyện với anh, tôi mệt cho tôi nghỉ, anh đừng làm phiền tôi nữa.
hic…hic…hic…..

-
cậu…cậu…………..

Hắn tức muốn nói cho nó một trận, hắn làm gì
sai chứ sao nó lại lớn tiếng với hắn. hắn thay đồ đi học luôn.

-
Tui nhờ nhóc Khoa xin
cho cậu nghỉ nhé.

-
uk, cảm ơn……….

Hắn đi học, nhưng hắn lo cho nó. Nhờ nhóc Khoa
xin phép cho nó mà hắn không an tâm. Đáng lẽ hắn cũng cúp tiết luôn nhưng hắn
còn phải kiểm tra bù nên không thể nghỉ được. Ngồi làm bài thi mà lòng hắn
không yên.

Quân biết nó đang bệnh nên lòng cũng không yên.
thế là Quân vội trốn học và chạy về ký túc xá xem nó thế nào. Không hiểu sao Quân
cảm thấy đau khi nó bệnh, ngay cả Quân cũng không lý giải được điều này. Nhưng
không nghĩ nhiều, cứ về xem nó như thế nào đã, Quân rất nóng lòng. Quân vừa tới
cửa phòng nó thì đã nghe thấy một tiếng động, “RẦM…….” điều này làm Quân càng
lo hơn. Chạy ngay vào phòng thì đã thấy nó bất tỉnh trên sàn nhà. Nó bị sốt
cao. Quân vội lại bế nó lên giường và đắp chăn cho nó, người nó đang run lên vì
lạnh. (Trời lúc này là 37 độ.) Dù đang xỉu đi nhưng những giọt lệ của nó vẫn ko
ngừng rơi. Nó đau lắm, không chỉ là thể xác mà còn là tâm hồn, vết thương tưởng
chừng như đã lành nhưng một lần nữa lại rỉ máu, và có lẽ nó còn đau hơn nữa khi
thiên thần của nó đã lừa dối nó. Đau… đau… rỉ máu…và nhức nhối….

-
Minh Ngọc em đừng làm
anh sợ mà, em làm sao vậy

nhìn nó như vậy lòng Quân như có ngàn mũi tên đâm
vào, anh vội lấy đá chườm cho nó, làm đủ mọi cách để nó đỡ sốt.

Trong cơn sốt cao nó đã mê sản, “ anh Bi ơi chờ
Na với, na nhớ anh nhiều lắm, nhưng tại sao anh lại dối Na, hic…hic…hic…”

Trong phòng giáo viên lúc này có một người cũng
đang rất lo lắng cho nó. Là hắn…hắn cố hết sức làm xong bài thi thật nhanh để
về với nó. Hắn chạy vội ra khỏi phòng giáo viên, cấp tốc về ký túc xá.

Lúc này ở ký túc xá nó đã tỉnh lại, nhưng nó
mệt lắm, không ngồi dậy nổi.

-
anh…Quân…

-
em tỉnh rồi ak, em làm
anh lo quá, con trai gì mà yếu dễ sợ, sốt cao lắm em biết không?

-
em.. em cảm ơn anh
nhiều, Anh Quân…?

-
có gì không?

-
ak không… em đói……

Nó buồn khi thấy Quân, nó muốn hỏi Quân về
chuyện ngày hôm qua, tại sao Quân hẹn với nó mà lại ở cùng người con gái khác.
Nhưng mà làm sao nó có thể hỏi được, nó sợ một sự thật phũ phàng là Quân đã có
người yêu. Nó khóc mà nước mắt chảy ngược vào tim, mặn đắng, đau nhói. Quân
xuống bếp nấu cho nó ít cháo.

-
Này nhóc, cậu có sao
không, tui lo cho cậu wa.

Hắn không biết từ đâu đẩy cửa chạy vào. nhưng
hắn vội khựng lại khi thấy Quân đang cho nó ăn. Hắn thấy nhói ở ngực trái, ko
hỉu sao hắn lại thấy ghen tị với Quân, hắn đau khi thấy Quân gần nó. Tại sao?
Hắn làm sao mà biết được…

-
Anh làm gì ở phòng của
tui, không phải anh đang ở lớp ak..

-
tui lo cho Minh Ngọc
nên trốn về.

hắn đứng im một hồi lâu, tại sao nhóc lại thân
thiết với tên Quân đến vậy. không thể? Hắn thấy ghét cảnh nó thân thiết với Quân,
cố trấn tĩnh lại mình, hắn hỏi.

-
cậu bị ốm ak

-
anh không thấy sao còn
hỏi.

-
uk

-
thôi thằng Nam đã
về, anh cũng về nấu bữa trưa cho Khoa.

-
cảm ơn anh, hihi………

Nụ cười tuy mệt mỏi của nó nhưng đã tạo nên 2
cảm xúc trái ngược nhau cho hai chàng trai, Quân thì vui còn hắn thì đang tức
điên lên.

Quân vừa về hắn đã vội lại hỏi tội nó. hắn có
vô duyên lắm không? nó đã làm gì sai ak. hình như là không?

- cậu ốm sao không gọi tôi mà lại gọi tên Quân
đó. tui không muốn người lạ vào phòng tui.

- anh vô duyên thật nha, thứ nhất anh Quân
không đáng ghét, thứ 2 đây không phải phòng riêng của anh, và thứ 3 là tui
không phiền anh. Bây giờ anh cho tui nghỉ, tui mệt.

- Cậu… mà thôi cậu nghỉ đi.

Hắn không nói được gì nữa đành lặng im. Nó nằm
nghỉ mà vẫn không sao ngủ được, bình thường nó phải ngắm mặt đồng hồ có hình
trong đó rồi nó mới ngủ được. khó ngủ quá, nó lại khóc nhưng lần này không
thành tiếng vì nó sợ hắn trêu là mít ướt. Nó đã thề nếu ai tìm đc sợi dây
chuyền cho nó thì nó sẽ làm tất cả để trả ơn người đó. nhưng có lẽ đó là điều
ko thể. Thất vọng, nó lại khóc, nó nhớ anh Bi quá. hic…… Rồi nó chợt nghĩ tới Quân,
đứng rồi nó có thể tìm Quân, chắc sau khi nhìn Quân nó sẽ ngủ được, Quân cũng
có khuôn mặt giống anh mà. Rồi nó bật dậy ra ngoài.

-
này cậu đang ốm mà, đi
đâu vậy……..

-
tôi ra ngoài một lát,

Nó đứng trước của phòng của Quân và nhóc Khoa. do dự một
lát rồi nó cũng gõ cửa. “ Cạch…….”, cánh của được mở ra.

-
Ơ, Minh Ngọc có chuyện
gì không? cậu đang ốm mà.

-
anh Quân có trong
phòng không, cho tớ gặp anh Quân một lát với.

Khoa im lặng một chút, trong đôi mắt cậu nhóc thoáng chút
buồn và tất nhiên nó không nhận ra điều đó.

-
Cậu chờ chút nha, để
tớ vào gọi. Mà cậu vào phòng đi.

-
Thôi tớ chờ ngoài cũng
được.

Một lát sau Quân bước ra, Quân mới tắm xong nên còn cởi
trần ra gặp nó. Mắt nó mở to ngạc nhiên, nó cí mặt xuống không dám nhìn, ngại
quá đi mất. Mà nó cũng phải công nhận Quân đẹp và thu hút quá. Thân hình chuẩn
tới từng cm, làn da màu đồng quyến rũ, đôi mắt màu hổ phách thật hút hồn và một
nụ cười thật đẹp, Mái tóc còn ướt nên nhìn rất lãng tử , Một thiên thần chính
hiệu, mọi người nói không sai, Quân mang vẻ đẹp của một thiên sứ xinh đẹp nhưng
không kém phần oai hùng. Quân lên lên gọi nó:

-
em tìm anh có việc gì
không?

-
dạ… dạ… em… mà anh bận
gì không nói chuyện với em một chút.

-
em chờ anh một lát,
anh vào thay đồ rồi anh em mình ra sân sau nói chuyện.

-
vâng…

Nó không dám ngẩn mặt lên vì lúc này mặt nó đang đỏ như
trái cả chua rồi, Quân mà nhìn thấy chắc nó xấu hổ không biết chui vào đâu. Quân
rất tinh ý nên cũng nhận ra vẻ ngại ngùng của nó, anh khỏ hiểu lắc đầu, “ Minh Ngọc
ngại ư……”.

Sau khi nói
chuyện với Quân xong nó trở về phòng và leo lên giường trùm chăn lại, lúc nãy
nó vẫn chưa hỏi Quân rõ về chuyện ngày hôm qua, nó không có can đảm. Nó sợ sẽ
đau thêm nữa. Nhắm mắt lại cố ngủ nhưng cũng không ngủ được, đã đếm tới 3055
con cừu rồi mà sao không ngủ được. “ Anh Bi ơi Na xin lỗi”, nước mắt nó lại
rơi.

Hắn ngồi đọc sách gì đó. và rồi hắn bỗng nhớ
tới sợi dây chuyền, hắn lấy trong túi áo ra và bắt đầu ngắm sợi dây. Nó thì
quay mặt vào trong nên không thấy.

Sợi dây đúng là rất đẹp. hình như nó được làm
riêng cho một người. mặt đồng hồ hình trái tim phát sáng. nó có một mặt đầu đc
cài mật mã, chắc bên trong là một thứ rất quan trọng, hắn cố mở nhưng không ra(
ở nửa đầu của trái tim có thêm một ngăn bí mật), và hắn lại mở đôi mặt sợi dây
ra, bên trong có hai bức hình. Ngạc nhiên tộ độ, hắn không tin nổi vào mắt mình
nữa. Một bức hình chụp 4 người nhìn ai cũng thật hạnh phúc, chắc là gia đình
của cô gái xinh đẹp đó, và một bức hình chụp hai người có nét mặt y hệt nhau,
một nam và một nữ, cả hai đều như những thiên sứ thật đẹp. “ Tại sao cô gái ấy
lại chụp cùng với tên nhóc đó? Họ có quan hệ gì? hai anh em hay hai chị em song
sinh?” Hắn không thể ngờ được là cô gái ấy lại là chị hoặc em gái của tên nhóc
ở cùng phòng với hắn. Hắn không nói được gì, chỉ ko tin nổi vào mắt mình nữa. “
Hèn gì khi nhìn thấy cô gái ấy mình đã thấy rất quen. thì ra ra chị em song
sinh với tên nhóc đáng ghét, hihi”, hắn cười_ một nụ cười mà không thể nào vui
hơn, cứ như hắn tìm được kim cương vậy, mà chắc phải hơn thế nữa. Hắn quay sang
bên giường của nó. Nó vẫn quay mặt đi nơi khác, nhưng hắn biết nó chưa ngủ.

-
này nhóc, cậu chưa ngủ
phải không? cậu có một chị gái, hay em gái song sinh phải không?

-
sao anh biết được? –
nó ngồi phóc dậy trước câu hỏi bất ngờ của hắn.

-
cậu cứ trả lời tui đi.

-
uk đúng, tui có một chị gái song sinh…

-
rất giống cậu, ak
không phải đẹp hơn cậu.

-
đúng chị ấy và tui l�
từ một khuôn đúc ra, nhưng chị ấy tất nhiên là đẹp hơn tui không chỉ về bề
ngoài mà còn là tâm hồn. Mà tại sao anh biết.

-
Tui tình cờ gặp chị
cậu. và tui có nhặt được một vật hình như là của chị cậu thì phải.

Nó mở to đôi mắt nhìn hắn. “ Hắn nhặt được một
vật của mình, vật đó có thể…?”

-
vật gì thế? nói nhanh

-
sao mà cậu lớn tiếng
với tui… không nói nữa…

-
tui xin lỗi, tại chị
tui đánh mất một vật rất quan trọng, chị ấy đang ốm bệnh, tui rất lo.

-
sao cô ấy bệnh nặng
không? – không hiểu sao hắn thấy đau khi biết tin ấy, hắn lo cho nó ư, không
phải là con người thật của nó mới đúng.

-
anh hãy nói vật đó l�
vật gì đi, trả cho chị tui được không? xin anh đấy. Tui, ak không chị tui sẽ
trả ơn anh.

-
Hihi... tui sẽ trả cho
cô ấy, cậu đừng lo.

Nói rồi hắn đưa cho nó sợi dây cầm trên tay.

-
nhờ cậu trả lại cho cô
ấy giùm tui.

-
cảm ơn anh.

Nó đang cầm trên tay sợi dây chuyền của anh,
sung sướng có, hạnh phúc có, xúc động có, đau đớn cũng có. Nó mở mặt dây chuyền
có mật mã ra và hôn vào bức hình trong đó. Nó khóc, nó nhớ anh, không có anh nó
buồn lắm, nó không ngủ được nếu không được ngắm nhìn anh. Nó thề sẽ không bao
giờ để mất kỷ vật này một lầm nào nữa. Nó tự hứa với bản thân như vậy


quay lại trang đã vàotrang chủ
hay thì chia sẻ :
+Click Mở Truyện Mới
1|1|1|1|632
web site traffic statistics C-STAT U-ON
facebook Quang Hùng
facebook nhatkyc9
g+ nhật ký c9
afk nhật ký c9
afk nhật ký c9

Old school Swatch Watches